Tôi không phải là mối tình đầu của chồng tôi, và tôi cũng biết cho đến tận bây giờ, khi chúng tôi đã nên vợ nên chồng và tôi đang mang trong mình giọt máu của anh thì tôi cũng không phải là người anh yêu thương nhất trong cuộc đời này. Bởi lẽ mối tình đầu đầy lưu luyến của anh đã để lại trong lòng anh những dấu ấn sâu sắc không thể nào quên. Người ấy của anh tên Mai, xinh nhất trong lớp cao đẳng của anh hồi ấy, bao nhiêu người thầm thương trộm nhớ mà cô ấy không ưng, chỉ bồ kết mỗi anh với dáng vẻ thư sinh sau cặp kính cận.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi biết hai người yêu nhau 3 năm, biết hai người có cả một trời kỷ niệm, biết anh đã dẫn cô ấy về ra mắt gia đình và đòi cưới nhưng nhà anh một mực không đồng ý chỉ vì cô ấy nhà quá xa, anh ở Bắc, cô ấy Nam. Thế là vì chữ hiếu anh và Mai chia tay nhưng tình cảm thì vẫn còn.
Anh cưới tôi vào cái tuổi khá muộn – 32 tuổi, cũng chừng vài ba năm sau chuyện tình với Mai, tôi cứ ngỡ là quá khứ tuổi trẻ với những nông nổi bồng bột đã khép lại ở đó, nhưng sau khi kết hôn, tôi nhiều lần bắt gặp anh nhắn tin hỏi thăm cô ấy. Anh dùng hai điện thoại, có lần vô tình tôi đọc được tin nhắn mà anh chưa kịp xóa hỏi thăm cô ấy dạo này như nào, khác trước nhiều không, thậm chí còn xin cả ảnh của cô ấy. Hầu như anh liên lạc với Mai vào giờ hành chính ở cơ quan, trước lúc về nhà thì xóa hết. Dạo gần đây, tôi thấy có điều bất thường, anh dường như không liên lạc với Mai nhưng lại có phần chỉn chu, là lượt hơn trước.
Tôi có tính đãng trí, rất hay quên và làm mất chìa khóa. Cũng vì tính xấu này mà tôi đã tình cờ phát hiện ra sự thật đau đớn từ chồng. Hôm đó, tôi có việc phải về sớm mà lại quên không mang chìa khóa nên rẽ qua cơ quan anh vào giờ nghỉ trưa để lấy chìa khóa về nhà. Vừa đến cơ quan anh tôi đã thấy anh vội vã phóng vút xe đi, tôi chạy xe theo sau thì thấy anh rẽ vào một con hẻm rất sâu, chỉ toàn là nhà nghỉ, thế rồi tôi để lạc mất dấu vết sau vài phút ngó nghiêng.
Tối đến, trong câu chuyện vờ như tán gẫu, tôi bảo: “Nay người yêu cái Lan ở cơ quan em dẫn nó đi ăn bún chả ngon lắm, khiếp quá, đi về nó nức nở. À mà nó bảo nhìn thấy ai giống anh lắm trong quán”. Anh cười xuề xòa “mắt nó có vấn đề rồi, nay bọn anh ăn cơm trong căn tin cơ quan mà, có ra ngoài đâu”.
Tôi đau như vừa bị đứt ngón tay. Tôi lên kế hoạch để kiểm tra lòng chung thủy của chồng.
Trưa hôm sau tôi đỗ sẵn xe cách cơ quan anh một đoạn, rồi đợi. Quả nhiên đúng giờ anh phóng xe đi, rất nhanh, rất vội, suýt nữa tôi cũng lạc mất dấu vết. Xe vào ngõ cũ, hẻm cũ, những nhà nghỉ san sát nhau mọc lên. Rồi anh lao xe thẳng vào một nhà nghỉ. Tôi đứng trân trân ở ngoài đợi, trong lúc ấy, tôi không nghĩ ra lý do gì để xông vào, đầu óc tôi rối bời như ma trận vì suy đoán.
Hơn một tiếng sau, anh và một người con gái bước ra, tay tôi nắm chặt lấy tay ga xe máy, như chỉ muốn phát điên và rồ ga đâm thẳng vào họ. Anh vòng tay dìu cô ấy rất nhẹ nhàng tình cảm. Mà lạ chưa, gương mặt thanh thoát, nốt ruồi đuôi mắt nhìn quen quen kia chính là Mai chứ ai. Nhưng kỳ lạ hơn, Mai đang lùm lùm cái bụng bầu, cũng chừng 6,7 tháng như tôi. Nhìn họ như đôi vợ chồng trẻ.
Tôi không thể tin vào mắt mình được, Họ đã lừa dối tôi bao lâu nay. Thót tim, tôi không biết cái thai trọng bụng cô ta là của chồng tôi hay chồng Mai. Tôi có nên đi đến cùng để tìm hiểu sự việc để rồi đối mặt với sự tan vỡ của gia đình hay cứ nhắm mắt cho qua, chỉ cảnh tỉnh anh một hai câu là được?