Ngày chị gái bế đứa con thứ 3 về nương tựa, mẹ tôi ngất lịm

Từ sau ngày đó, gia đình tôi rơi vào tình trạng căng thẳng nặng nề. Cả ngày bố mẹ không nói chuyện với nhau. Mỗi khi ai hỏi về chị gái tôi, mẹ chỉ có khóc. Còn bố thì xấu hổ, không dám bước ra khỏi nhà nửa bước.

Thời còn con gái, chị gái tôi xinh đẹp nhất làng. Mỗi ngày có nhiều người bạn trai đến chơi và tỏ ý muốn được cưới chị làm vợ. Nhưng chị chê trai làng nghèo, lấy họ chị không có tương lai.

Chị cãi lời mẹ, quyết tâm ra thành phố tìm kiếm cơ hội đổi đời. Mới ra phố nửa năm, chị gái đã khoe với gia đình là nhờ người tốt giúp đỡ. Chị tìm được công việc bán quần áo, thu nhập mỗi tháng hơn 10 triệu. Bố mẹ tôi rất mừng khi tháng nào cũng nhận được tiền của chị tôi gửi về biếu.

Sau 2 năm ra thành phố làm việc, chị tôi trở về với cái bụng to đùng. Bố mẹ sốt sắng hỏi về bố đứa bé là ai, sao không đưa về ra mắt và bàn chuyện cưới xin. Chị chỉ biết ôm mặt khóc và quỳ xuống cầu xin bố mẹ tha thứ.

Bố mẹ rất suy sụp khi biết bạn trai ruồng bỏ mẹ con chị tôi.

Sinh đứa nhỏ được vài tháng, chị tôi quyết tâm ra thành phố làm lại cuộc đời. Chị để con lại cho bố mẹ nuôi và hàng tháng gửi tiền về. Cứ nghĩ sai lầm đầu đời sẽ là bài học để chị tôi biết sai mà sửa, tìm người tốt mà yêu. Ai ngờ 2 năm sau đó, chị tôi lại mang bầu tiếp.

Lần này, chị dắt bố của đứa bé trong bụng về ra mắt. Nhưng khi biết chị đã có đứa con riêng thì anh ta bỏ của chạy lấy người để mặc chị đau khổ níu kéo. Lần này, câu chuyện của chị gái tôi được làng trên xóm dưới đưa ra để mổ xẻ bàn tán. Người tốt thì cho rằng chị tôi số khổ, hồng nhan bạc phận, yêu phải toàn người sở khanh. Người độc mồm miệng cho rằng chị tôi là gái lẳng lơ, yêu đương lăng nhăng, không biết chọn người mà yêu.

Ngay chi gai be dua con thu 3 ve nuong tua, me toi ngat lim

Ảnh minh họa

Bố mẹ tôi muối mặt với làng xóm, cam chịu gánh tai tiếng cùng chị tôi và đón nhận nuôi đứa thứ 2. Cứ nghĩ sau khi sinh đứa thứ 2, chị sẽ chịu ở nhà làm nụng nuôi con nhưng không. Chị bảo ở quê làm cực nhọc vất vả nhưng kiếm được ít tiền. Chị phải ra phố làm việc mới có tiền nuôi các con.

Chị làm được 3 năm thì quay về quê, lần này chị không mang bụng bầu nữa mà bế đứa bé đỏ hỏn về nương tựa vào bố mẹ. Ngay khi nhìn thấy đứa bé trên tay chị gái tôi, mẹ đã ngất ngay tại chỗ, còn bố tức không nói thành lời.

Đến khi tỉnh táo lại, mẹ yêu cầu chị tôi đến chạm xá đặt vòng tránh thai ngay lập tức. Mẹ bảo không còn mặt mũi nào đối diện với hàng xóm. Không thể chấp nhận được đứa con gái xinh đẹp ngoan ngoãn ngày nào, sau vài năm ra thành phố mà đã mang về liên tiếp 3 đứa con của 3 người đàn ông khác nhau. Bố mẹ thật sự kiệt sức với những đứa con chị gái mang về gửi.

Lần này mẹ không còn khuyên bảo nữa mà trút hết tức giận lên chị tôi. Mẹ trách chị tôi có lớn mà không có khôn, có nhiều cách phòng tránh mang thai, tại sao không biết sử dụng. Để rồi sinh hết đứa này đến đứa khác mà có nuôi nổi đâu. Sau này bọn trẻ lớn lên phải mang tiếng xấu là con hoang, có người mẹ chẳng ra gì, 3 đứa con của 3 ông.

Nhìn mẹ ôm 2 đứa cháu khóc mà chị tôi chỉ biết khóc cầu xin tha lỗi cho sai lầm tuổi trẻ bồng bột của chị.

Bố mẹ cho 500 triệu tiền bán đất nhưng chị gái không nhận vì...

Cả nhà tôi im lặng thở dài trước lời chị nói, chị bảo tính giấu nhưng giờ sẽ nói thật vì không muốn bố mẹ tôi hi vọng nữa.

Nhà tôi chỉ có 2 chị em gái nên chúng tôi yêu thương nhau lắm. Với bố mẹ, chúng tôi là tài sản quý giá nhất, dù không dư giả gì nhưng chị em tôi cũng chưa phải thiếu thốn gì. Tôi vẫn nhớ ngày chị gái đi lấy chồng, lúc chị lên xe hoa mà bố khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố khóc, nhưng bố chẳng dám thể hiện trước mặt chị vì sợ con gái lo lắng. 

Chị làm dâu nhà người ta rồi bố mẹ vẫn lo, không biết chị về đấy nhà chồng có thương, có đối xử với chị tốt không. Nhà có 2 cô con gái, chị lấy chồng rồi, tôi thì đi làm xa thành ra ở nhà chỉ có mỗi bố mẹ. Bữa nào tôi hay chị đưa các cháu về chơi thì bố mẹ vui như Tết. Có lẽ niềm vui tuổi già của bố mẹ chẳng phải là dư giả về vật chất, mà là con cái trở về nhà, đoàn viên, vậy là đủ.

Sinh nhật cháu, tôi mừng 10 triệu và cái kết

Cách đây vài ngày, chị gái tổ chức sinh nhật cho con. Gia đình tôi đến để chúc mừng cháu gái. Tôi để phong bì 10 triệu mừng cháu.

Năm tôi 6 tuổi, bố qua đời vì bệnh hiểm nghèo. Trước khi bố mất, mẹ đã chi tất cả tiền tiết kiệm trong nhà để chữa bệnh cho bố nhưng không cứu được. Để nuôi chúng tôi, mẹ tâm sự rằng sẽ đi xa kiếm tiền, để tôi và chị gái lại cho ông bà ngoại. Nhưng sau khi mẹ đi, chẳng bao giờ bà quay lại nữa. Tôi có dò hỏi thông tin của mẹ, mới biết bà đã lấy một người đàn ông khác. Anh em tôi hận mẹ lắm.

Kể từ khi mẹ bỏ đi, ông bà là người kiếm tiền để giúp chị em tôi học hành. Nhưng chỉ đến năm tôi vào cấp 3, ông bà lần lượt qua đời để lại chúng tôi bơ vơ giữa cuộc đời. Để tôi được tiếp tục đến trường, chị gái đã bỏ dở việc học để đi làm thuê. Từ đó, tôi thề rằng nhất định phải trả ơn chị trong tương lai. Tôi quyết tâm học hành giỏi nhất nhì trong lớp. Khi bước chân vào trường đại học, năm nào tôi cũng được nhận học bổng vì thành tích xuất sắc. Thầy cô giáo nói, với lực học của tôi sẽ có cơ hội đạt học bổng toàn phần ở nước ngoài.

Tôi không dám lấy chồng khi nhìn mẹ và chị lần lượt ly hôn

Tôi không muốn bước vào vết xe đổ của mẹ và chị. Vì thế 30 tuổi tôi vẫn chưa lấy chồng.

Tôi có tuổi thơ không được hạnh phúc như đám bạn bè cùng lứa. Bố mẹ tôi rất hay cãi vã nhau, ai cũng cho bản thân là đúng, không ai chịu nhận sai. Những lần bố mẹ tranh cãi nhau, chị em tôi rất sợ hãi, chỉ biết co ro trong góc đợi cuộc khẩu chiến kết thúc.

Khi tôi học cấp 3, bố mẹ tôi không chịu nổi nhau nữa và cuối cùng ra tòa. Mẹ giành được quyền nuôi chị em tôi, còn bố để lại ngôi nhà và ra đi tay trắng. Từ ngày bố mẹ chia tay, tôi ít nói hơn và ngại tiếp xúc với mọi người xung quanh.

Đọc nhiều nhất

Tin mới