Chuyện tình của chúng tôi rất đẹp và dĩ nhiên tất cả mọi người đều mong chờ một cái kết viên mãn là sẽ được thấy tôi khoác lên mình bộ váy áo cô dâu lộng lẫy.
|
Tôi thật sự sốc khi bắt đầu thử cuộc sống chồng vợ (Ảnh minh họa) |
Ấy thế mà đời không như là mơ, chỉ mới đây thôi, 6 tháng trước ngày dự định tổ chức hôn lễ, tôi bỗng nhiên thấy hoang mang và lo lắng khi đọc một số bài viết nói về người đàn ông đột nhiên thay đổi 180 độ sau khi kết hôn. Tôi cảm thấy sợ, sợ chọn nhầm chồng, sợ ly dị, sợ đứa con của tôi sống trong gia đình tan vỡ…Thế nên tôi đã quyết định thử sống với người yêu xem bản chất con người anh ấy bộc lộ như thế nào.
Tôi và anh quen nhau cũng gần 2 năm, 2 bên gia đình đều đã thân quen với nhau và xem như con cháu trong nhà. Thế nên khi tôi đưa ra lời gợi ý đằng nào cũng sắp cưới nên bây giờ cả 2 đứa muốn dọn về sống với nhau trước để tiện cho công việc thì không ai phản đối.
Tôi từ lâu đã sớm tự lập nên tích góp mua được một căn chung cư nhỏ gần chỗ làm, còn anh cách chỗ làm của tôi cũng không xa lắm nên khi nghe tôi gợi ý vậy cũng vui mừng ra mặt. Đằng nào trước sau gì cũng là vợ chồng nên sống chung với nhau trước cũng chẳng có vấn đề gì quan trọng.
Thế mà cái “chẳng có vấn đề gì quan trọng” lại nghiêm trọng ngay từ tuần đầu tiên cả 2 sống với nhau. Khỏi phải nói tôi đã sốc như thế nào khi tận mắt thấy anh ở bẩn. Hóa ra bấy lâu nay tôi đã nhầm, mỗi lần gặp tôi đều thích mê mùi hương dịu nhẹ nam tính trên cổ áo anh nhưng sự thật là nó che đi mùi mồ hôi, mùi áo quần lâu ngày không giặt của anh.
Chưa kể đến việc cả 2 đều đi làm như nhau, tối về nhà là lăn đùng ra chỉ muốn ngủ nhưng tôi nào có ngủ được ngay, tôi còn phải lọ mọ đi gom từng chiếc tất bẩn, từng bộ đồ anh vứt tứ tung từ phòng ngủ ra tới phòng tắm, sau đó là một núi chén bát đang chờ tôi giải quyết trong bếp.
Tôi than phiền và bực bội thì anh lại viện cớ có công việc cần giải quyết, lúc thì bật laptop lên làm việc, lúc thì bạn gọi đi gấp, lúc nào cũng có lý do, mãi đến khi tôi làm xong xuôi hết mọi việc, anh bắt đầu về nhà và vẫn không chịu tắm rồi phi ngay vào giường.
Ấy thế mà tôi vẫn chưa yên ổn để ngủ, anh bắt đầu vòi vĩnh tôi chiều chuộng "chuyện ấy", mấy hôm đầu còn mới mẻ thì đều đặn 2 lần/đêm, dần dần tôi thấy đuối sức và chẳng thiết tha gì nữa. Anh nói rằng tôi chán quá, người đơ như khúc gỗ không cảm xúc. Nhưng tôi chỉ biết đáp lại: "Cảm xúc của tôi đã tan theo núi chén và đống quần áo kia rồi".
Tự nhiên sau 1 tuần chung sống, tôi thấy quá hoang mang cho quyết định kết hôn với người đàn ông này. Mới 1 tuần thôi mà tôi đã thấy anh lộ ra bản chất lười biếng của mình rồi, đây là chỉ mới sống được vài hôm, sống lâu dài chắc chắn còn lòi ra nhiều tính xấu nữa, chưa kể là khi có con …
Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh một con vợ đầu xù tóc rối, tay bế con đang xào nấu, chồng đang gác chân lên ghế xem tivi, nhà cửa bừa bộn bẩn thỉu. Chỉ nghĩ đến thế thôi tôi đã thấy rùng mình sợ hãi.
Qua tuần thứ 2, mọi thứ vẫn không có tiến triển tốt đẹp mấy, anh vẫn nói yêu thương tôi mỗi ngày nhưng vẫn phó thác hết công việc nhà cho tôi. Vào một buổi tối, anh hỏi tôi:
-Sau khi kết hôn, chúng mình có con luôn em nha.
-Ủa chúng mình còn trẻ, sao lại vội có con vậy anh?
-Thì bố mẹ anh mong ngóng cháu lâu lắm rồi, nhanh nhanh có cháu sớm để các cụ bồng chứ.
-Ơ, em tính phải sau 1 năm nữa mới nghĩ tới chuyện đẻ con.
-Tính gì mà tính, cứ nghe theo lời anh đi. À mà đẻ con xong rồi em nghỉ việc ở nhà cho tiện việc chăm sóc con.
-Sao được hả anh, em chỉ muốn nghỉ thai sản 6 tháng thôi, anh biết em yêu công việc mà.
-Mình anh làm đủ nuôi cả nhà, em không phải lo, chỉ cần ở nhà chăm con, cơm nước đầy đủ cho anh là được.
Tôi im lặng không muốn nói thêm câu nào và tiếp tục tưởng tượng mình có giống như mấy bà vợ kiêm osin trong nhà không. Liệu sẽ có cảnh vợ ở nhà chăm sóc gia đình, chồng đi làm rồi gái gú bên ngoài. Ôi, dễ có điều đó xảy ra lắm ấy chứ.
Nói vậy thôi chứ tôi cũng không dám khẳng định chắc nịch là chồng mình chung thủy hoàn toàn. Đời mà đâu ai biết được chữ ngờ. Điều quan trọng nhất là trong 2 tuần sống thử này, tôi đã biết được bản chất thật sự của người yêu mình.
Tôi không sợ cưới chồng trễ, tôi chỉ sợ cưới nhầm chồng là khổ cả đời. Dù 2 tuần ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tôi hiểu được một phần của đời sống hôn nhân là thế nào. Tôi đang cân nhắc đến việc chia tay, đột ngột thế này chắc chắn mọi người sẽ rất sốc nhưng quan trọng hết tôi mới chính là người trong cuộc hiểu rõ được vấn đề của chính bản thân mình.