Tôi năm nay 28 tuổi. Công việc chính của hai vợ chồng là nhân viên văn phòng bình thường. Vợ chồng tôi sinh sống ở Hà Nội và có cả em chồng ở cùng.
Thực ra trong suy nghĩ của tôi dù lúc đấy rất quý em những cũng không muốn ở cùng vì nghĩ cảnh “xa thơm gần thối”. Nhưng vì để bố mẹ ở quê an tâm, chồng cũng không phải áy náy nên tôi chấp thuận sống chung với em chồng.
Suốt 2 năm đầu, mối quan hệ chị dâu và em chồng khá tốt, chúng tôi luôn vui vẻ, ít khi xảy ra mâu thuẫn. Tôi cũng thương em ấy như chính em gái mình. Tôi nghĩ mình thương nó, quý nó thì chắc chắn nó cũng sẽ thương mình.
Tôi cứ nghĩ câu nói “Giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng” sẽ không xảy ra ra với gia đình tôi vì bản thân mình cũng thuộc tuýp người dễ ở, thân thiện. Em chồng cũng thuộc lớp tri thức, xinh đẹp, biết điều. Thế nhưng chuyện không muốn đến cũng đã đến.
Mọi chuyện bắt đầu khi tôi sinh bé gái đầu lòng. Sau sinh tôi tất bận với công việc của mẹ bỉm sữa. Chồng cũng bận rộn với công việc cơ quan, đi sớm về muộn, không có thời gian hỗ trợ tôi chăm sóc con, công việc gia đình. Cả ngày một mình tôi xoay xở với con nhỏ, cơm nước và dọn dẹp.
Em chồng học năm 3 đại học, buổi sáng học ở trường, thời gian còn lại ở nhà. Không biết vì em ấy bận chuyện học hành thật không nhưng tôi thấy càng ngày càng không thể chấp nhận được.
Chưa khi nào em chồng chủ động giúp bế cháu, làm việc nhà giúp tôi trừ những lúc tôi nhờ. Em ấy luôn tỏ ra rất bận rộn với việc học. Cả ngày em ấy chẳng nói chẳng thưa, cứ đóng cửa trong phòng, đến giờ ăn mới chịu ló mặt ra mặc dù chúng tôi không xảy ra bất kì tranh cãi nào.
Tôi cũng trải qua thời sinh viên, cũng thuộc dạng mọt sách, bạn bè xung quanh tôi cũng giỏi giang không thiếu gì vậy mà vẫn vừa học vừa chơi, vừa thu xếp sinh hoạt hằng ngày. Vậy mà em chồng bận rộn tới mức đó sao?
Một lần không kiềm chế được cơn bức xúc, tôi đã gọi em ấy ra nói thẳng về sự chây lười, vô ý thức của em ấy. Thế nhưng thay vì cảm thông, áy náy, em ấy lại tỏ thái độ bực tức và chỉ đáp lại 1 câu cho xong “Vâng, em biết” rồi đi ra ngoài.
Hai tiếng sau, tôi nhận được điện thoại từ mẹ chồng. Bà nói giọng mỉa mai: “Con à, con ăn ở như thế nào mà em xin dọn ra ở riêng? Tối nay em sẽ dọn ra chỗ bạn ở luôn. Con định qua cầu rút ván sao?". Sau đó bà tắt ngay máy ngay, không cho tôi cơ hội giải thích một lời.
Ảnh minh hoạ
Nhe câu nói đó, tôi như rơi xuống vực, suốt nhiều năm chăm sóc em chồng là hoàn toàn vô nghĩa. Mẹ chồng tôi chưa hiểu chuyện gì đã kết luận tôi dồn em đến đền đường cùng.
“Qua câu rút ván” là sao? Ý bà là tôi vô ơn, bội nghĩa ư? Suốt 3 năm tôi đồng hành, đón đưa, chăm sóc em rồi để đâu? Tiền học phí, tiền sinh hoạt hàng tháng tôi đều là người chi cho em chồng. Ai mới là người ‘qua câu rút ván’ ở đây?
Tôi ở cữ trong tình trạng vô cùng vất vả nhưng mẹ chồng chưa một lần hỏi han mà còn mặc định việc chăm nuôi em chồng là nghĩa vụ của vợ chồng tôi.
Tối hôm đó, em chồng lẳng lặng chuyển hết đồ đạc ra ngoài mà tôi không hề hay biết. Sáng hôm sau, tôi đọc được dòng tin nhắn vỏn vẹn 7 chữ của em ấy: “Cảm ơn chị trong 3 năm vừa qua”. Đọc xong tôi vừa tức giận, vừa đau xót đến nghẹn lòng.
Về phía chồng, tôi cũng xả hết những uất ức, suy nghĩ trong lòng mình. Anh chỉ động viên tôi rằng: “Thôi em còn nhỏ, mình bỏ qua sau lớn hơn nó tự hiểu”. Còn về phía mẹ, anh chỉ giải thích: “Mẹ nào mẹ chả xót con, em đừng suy nghĩ gì nhiều”.
Từ sau câu nói qua loa đó tới giờ, tôi và nhà chồng đã có khoảng cách khó mà cứu vãn được mối quan hệ như trước đây.