Khoảng mấy năm trở lại đây, chồng tôi thay đổi tính nết một cách chóng mặt. Nếu như trước đây, anh thường xuyên trò chuyện với tôi, về sớm chơi với con thì khoảng thời gian này, chồng tôi ít nói và thường xuyên về trễ.
Chồng tôi là trưởng phòng kinh doanh của một doanh nghiệp nhập khẩu khá lớn, lương cũng khá, trước kia dù bận rộn bao nhiêu thì anh cũng dành thời gian về ăn cơm với tôi và con, nhưng giờ thì anh toàn kiếm cớ bận công việc.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi nhận ra sự thay đổi của chồng, bởi tôi và anh ấy khá hiểu nhau. Tôi cũng là một người phụ nữ nhạy cảm. Tôi buồn lắm, có hôm thấy chồng về nhà trong tình trạng mệt mỏi, cáu gắt, tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi không hiểu tại sao anh lại phải đối xử với mẹ con tôi như thế. Trước đây, chính miệng anh từng nói với tôi rằng, tôi và con là lẽ sống của đời anh, không có hai mẹ con tôi thì anh cũng không biết phấn đấu kiếm tiền làm gì.
Hiện tại chúng tôi đã có nhà, có xe. Tôi cũng đã có một khoản tiết kiệm nho nhỏ rồi, nhưng cứ mỗi lần tôi hỏi chồng về việc anh đi sớm, về muộn thì anh chỉ nói rằng, anh bận kiếm tiền. Với lượng giờ làm thêm của chồng, tôi nghĩ tiền lương hàng tháng sẽ nhiều lắm, nào ngờ tháng nào chồng cũng đưa cho tôi được 10 triệu rồi bảo tôi tính toán cho đủ chi tiêu. Anh cũng không đưa thẻ ngân hàng cho tôi như trước nữa.
Hành động của chồng khiến tôi nghi ngờ. Tôi nghĩ anh đang giấu tôi để lập quỹ đen nhằm nuôi bồ bên ngoài. Ngoài lý do ấy ra thì không còn lý do nào cả, bởi chúng tôi đã có đầy đủ mọi thứ rồi. Tôi tra hỏi chồng, khóc lóc, thậm chí đòi ly hôn. Chồng tôi những lúc đấy chỉ biết im lặng nhìn tôi với ánh mắt buồn bã. Anh bảo rằng anh không có đủ thời gian cho những việc làm vô bổ đó, mong tôi đừng làm khổ anh nữa.
Thế mà một buổi chiều nọ, rõ ràng tôi thấy chồng mình đèo cô nhân viên cùng phòng đi vào khách sạn. Thấy cảnh đó, tôi nhanh chóng lôi điện thoại ra chụp để làm bằng chứng. Tôi nghĩ, giờ thì chồng tôi không có cách nào để chối cãi nữa vì bằng chứng đã rõ mồn một rồi. Tối đến, tôi đợi chồng về rồi ném tấm ảnh trước mặt anh, xong đâu đấy, tôi ngồi xuống bàn viết đơn ly hôn.
Chồng tôi lao tới, giật tờ đơn ly hôn trên tay tôi rồi xé vụn. Anh bảo tôi đừng có suy nghĩ vớ vẩn, anh chở cô nhân viên kia đến khách sạn là để lo công việc với khách hàng chứ không phải làm việc gì mờ ám như tôi nghĩ. Tối đó, vợ chồng tôi cãi nhau to, tôi bỏ qua phòng con gái ngủ.
Nhưng nửa đêm rồi mà tôi vẫn thao thức. Tôi lại ngồi dậy lò dò đi lên phòng làm việc của chồng. Tôi nghĩ chắc chắn chồng tôi sẽ giấu thứ gì đó trong ngăn kéo. Cũng may là tối nay tôi đã lấy trộm được chìa khóa. Khi tôi mở ngăn kéo ra, quả nhiên tôi thấy cuốn sổ tiết kiệm với khoản tiền lên đến gần 11 tỷ đồng.
Phải nói là tôi choáng váng trước khoản tiền quá lớn này. Chồng tôi giấu tôi lập quỹ đen lớn như thế này mà còn chối đây đẩy chuyện ngoại tình ư? Tôi nước mắt ngắn dài, cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay mà thấy lòng đau như cắt. Vì tôi nghĩ, cuộc hôn nhân của chúng tôi sắp chấm dứt rồi.
Thế nhưng khi tôi chưa kịp làm gì thì nhận được tin chồng tôi bị ngất, phải nhập viện cấp cứu. Tôi lật đật chạy vào, thấy chồng nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bác sĩ thông báo rằng, chồng tôi đang trải qua những ngày cuối cùng vì căn bệnh ung thư dạ dày. Tôi cũng được thông báo rằng, chồng tôi đã đến đây điều trị mấy năm nay và thường xuyên đi một mình.
Tin này giống như sét đánh ngang tai tôi vậy. Tại sao chồng tôi lại giấu tôi việc hệ trọng như thế cơ chứ? Tại sao anh lại chịu đựng một mình mà không cho tôi biết. Đến khi chồng tỉnh lại, tôi ngồi bên giường anh ấy, nước mắt ngắn dài. Thấy tôi như vậy, chồng tôi mỉm cười: “Em đừng khóc, dù sao thì anh cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình rồi. Có chết cũng không hối tiếc”.
Thì ra chồng tôi đã biết mình bị bệnh đã mấy năm và trong khoảng thời gian đó, anh dã dồn hết công sức để kiếm tiền, lập một tài khoản tiết kiệm để cho mẹ con tôi có một số tiền sinh sống sau khi anh qua đời. Vậy mà tôi còn nghi ngờ, làm khổ anh suốt thời gian ấy. Tôi nắm lấy tay chồng, khóc như mưa. Sao tôi lại trở thành bà vợ vô tâm thế này cơ chứ? Tại sao anh không chia sẻ để tôi và con giúp anh vượt qua nỗi đau về bệnh tật. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy? Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy tôi khiến tôi buồn khổ vô cùng.
Thế rồi chồng tôi cũng ra đi mãi mãi. Khoảnh khắc ấy đối với tôi giống như bị ai đó cầm dao đâm vào tim. Tôi đã có một người chồng hoàn hảo, độ lượng vô cùng, thế mà tôi đã không nhận ra. Tôi chỉ ước thời gian quay trở lại để tôi có thể chăm sóc và tận hưởng khoảng thời gian quý giá bên chồng nhưng có lẽ, điều ước này sẽ không bao giờ được thành hiện thực.