Con trai tôi càng lớn càng khiến gia đình tôi nghi ngờ vì bé chẳng có nét nào giống tôi cả. (Ảnh minh họa)
Cách đây 7 năm, khi biết tôi thi trượt đại học đang có ý định ở quê lao động cùng bố mẹ, chú ruột tôi khi về dự đám dỗ một người họ hàng trong làng kiên nhẫn thuyết phục bố, mẹ cho tôi ra thị trấn làm công ăn lương tại cửa hàng buôn bán quần áo may sẵn của chú thím.
Bố mẹ chưa kịp xuôi, tôi đã háo hức giục bố mẹ nhận lời. Bởi nghĩ mình sức dài vai rộng, có nghiêm túc làm lụng ở quê thì cuối cùng cũng chỉ quanh quẩn trong xóm, ngoài làng, đến bao giờ mới thoát cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời mà mong đổi đời được.
Tôi phải mấy lần háo hức với bố, mẹ sẽ ngoan ngoãn, nghe lời chú, thím, cố gắng làm việc, không đua đòi ăn chơi, bố mẹ mới yên tâm giao tôi cho chú. Tưởng cửa hàng buôn bán của chú thím cũng khiêm tốn như mấy quầy kinh doanh quần áo trong chợ huyện, nào ngờ ngoài cửa hàng bày mẫu giới thiệu sản phẩm và là nơi giao dịch với khách, chú thím còn có 1 dãy nhà kho rộng rãi, chứa đầy hàng cách cửa hàng vài ba con phố.
Công việc của tôi là phụ trông kho với con trai của chú thím, rồi khi nhập hàng hay xuất hàng thì cùng mấy nhân viên nữa khuân vác, sắp xếp hay bốc dỡ hàng theo yêu cầu của khách. 19 tuổi, sức dài vai rộng, ăn thủng nồi trôi rế không biết no, lại quen lao động nên chẳng có việc gì ở cửa hàng mà tôi nề hà, than nặng nhọc, vất vả vì vậy chú thím tôi luôn tự hào về tôi.
Phần tôi là con cháu trong nhà, phần tôi chăm chỉ, chịu khó, hết lòng vun quén cho cửa hàng, nên ngoài lương, lâu lâu chú, thím lại cho tôi thêm tiền khiến tôi phấn khởi. Tôi quyết định trụ lại thị trấn nên suốt 6 năm làm công cho chú thím tôi tiết kiệm chi tiêu đến mức tối đa. Số tiền dành dụm được tôi đủ mua một miếng đất không xa trung tâm thị trấn là bao với hy vọng tích cóp thêm để xây căn nhà nho nhỏ an cư mà lạc nghiệp.
Biết mình đã vào tuổi 25, mỗi lần về quê thăm bố, mẹ đều có ý nhắc nhở chuyện vợ con vì tôi là trai trưởng nên tôi cũng để tâm tìm một nửa kia cho mình. May mắn trong dịp sinh nhật cậu em họ tôi quen được với Lan, Lan kém tôi 4 tuổi, em làm cấp dưỡng cho một trường mẫu giáo trong thị trấn.
Lan xinh xắn, dịu dàng, một dạ, hai thưa, biết trên, biết dưới nên được lòng chú, thím tôi lắm. Sau 2 năm đi lại và tìm hiểu đám cưới của tôi và Lan được tổ chức đầm ấm với đầy đủ lễ nghi và sự chúc phúc của bố mẹ, họ hàng, bạn bè đôi bên. Sẵn có đất, tôi dồn hết tiền mừng cưới, tiền hỗ trợ của bố mẹ, tiền vay thêm của chú, thím mua căn nhà để vợ chồng ổn định cuộc sống.
Đang vào vụ làm ăn của chú thím nên tôi bàn với Lan xin nghỉ việc bếp núc ở trường mẫu giáo để trông coi thợ thay tôi. Chủ thầu xây dựng là một người đàn ông đứng tuổi, giỏi nghề và có uy với thợ nên tôi hoàn toàn yên tâm khi giao công trình cho ông, chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua xem xét tiến độ. Đất của tôi không rộng, nhà tay mái đúc bê tông và có tầng lửng nhưng diện tích khiêm tốn và kiến trúc đơn giản nên chỉ sau 2 tháng vợ chồng tôi đã có nhà mới để ở.
Không những bố, mẹ tôi, tôi vui mừng sung sướng mà cả họ nội phấn khởi khi Lan sinh cho chúng tôi cậu quý tử bụ bẫm khoẻ mạnh. Thế nhưng con trai tôi càng lớn càng khiến gia đình tôi nghi ngờ vì bé chẳng có nét nào giống tôi cả. Để giải toả nỗi băn khoăn, lo lắng của dòng họ, chú tôi quyết định đưa tôi và con trai đi thử ADN. Biết không thể lấp liếm thêm nữa Lan đành thú nhận đó là “sản phẩm” của ông chủ thầu xây dựng cùng em trong những đêm tôi vì công việc ở cửa hàng mà vắng nhà…