Tôi và chồng quen nhau từ những ngày còn khó khăn. Hai đứa mới ra trường, làm công việc văn phòng lương chỉ đủ chi tiêu tiết kiệm. Ngày yêu nhau, tôi ngưỡng mộ ý chí phấn đấu của anh, còn anh lại yêu tha thiết cô gái có ngoại hình cá tính, tính cách vui vẻ.
Chúng tôi là đồng hương nên càng có cơ sở để gắn bó. Hai đứa hứa hẹn cùng nhau cố gắng để có tương lai tốt hơn. Sau khi cưới, tôi với anh thuê nhà trọ, chắt chiu từng đồng. Tiền bạc anh đưa cho tôi quản lý. Ăn uống, sinh hoạt tôi đều ghi ra giấy để nắm được chi phí.
|
Tai tôi ù đi vì tiếng cười nói vui vẻ của hai người họ. Ảnh minh họa: 163 |
Tôi cũng chịu khó làm thêm để có thêm thu nhập. Hơn 6 năm, chúng tôi mua được căn hộ chung cư 60m2. Từ khi có nhà tôi mới hiểu đúng là “an cư lạc nghiệp”. Vợ chồng sống vui vẻ, công việc của chồng cũng từ đó mà tốt lên rất nhiều.
Ngoài lo cơm nước cho chồng đi làm mỗi sáng, tôi còn phụ trách việc đưa con cái đi học. Hơn 2 năm ở nhà mới, chồng tôi thăng chức lên trưởng phòng, lương cũng tăng theo. Hai đứa lại tích cóp mua chiếc xe ô tô để chồng tiện đi lại. Tôi cũng mong anh được tự tin hơn khi đi ra ngoài giao tiếp xã hội. Ban đầu chồng nói không cần nhưng tôi vẫn kiên quyết xoay sở để mua cho anh.
Ngày tôi mang bầu đứa thứ hai, vì công việc không như ý nên tôi ở nhà nghỉ ngơi cho đến sinh. Tôi cũng muốn chăm sóc bản thân và con cái cho chu đáo khi dịch Covid-19 bùng phát nên quyết định xin nghỉ việc. Mỗi ngày tôi đều đi chợ rồi ở nhà lo cơm nước đợi chồng về. Dù buồn nhưng chỉ cần nghĩ đến buổi tối cả nhà quây quần là lòng tôi lại vui vẻ.
Hôm đó chồng nói có cuộc họp nên 6h anh đã ra ngoài. 9h sáng tôi cho các con ở nhà trông nhau rồi tranh thủ phi xe máy ra chợ. Bình thường tôi để xe ở hầm 1 vì sợ xuống sâu, nguy hiểm khi đang mang bầu. Nhưng hôm đó, trời xui đất khiến thế nào, hầm 1 hết chỗ nên tôi đi xuống hầm 2.
Tôi bất ngờ khi thấy ô tô của chồng để ở đó. Hí hửng vì nghĩ nay chồng đi làm về sớm, tôi vội lên nhà nhưng không thấy anh. Tôi bấm máy thử gọi thì anh nói đang ở cơ quan. Tự nhiên trong đầu tôi nghĩ đến những điều tồi tệ. Anh ở cơ quan sao lại không đi xe, nếu xe hỏng anh cũng sẽ nói với tôi để lấy xe máy đi chứ?
Tối đó chồng về muộn, tôi vờ như không biết chuyện gì rồi hỏi han công việc của anh. Anh vẫn kể hôm nay lái xe đi đường gặp tai nạn và không nhắc gì chuyện xe bị hỏng. Tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện chồng quan hệ ngoài luồng với ai đó trong chung cư. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi chỉ nghi ngờ một người. Lừa lúc anh ngủ, tôi lấy điện thoại của chồng đọc tin nhắn. Thấy hòm chat trống trơn, tôi càng băn khoăn vì mấy ngày gần đây tôi còn nói anh thử chat hỏi người đó về chuyện học phí của con.
Vậy là một phần bí mật đã được hé lộ. Tôi chỉ chờ cơ hội để bắt tại trận chuyện anh lăng nhăng.
Mấy ngày sau chồng lại nói đi làm sớm, tôi tính kế. Anh vừa bước vào thang máy, tôi núp ở phía xa theo dõi. Thấy thang máy dừng ở tầng 12 khá lâu nhưng không xuống tầng 1 mà lại lên luôn. Tôi bấm thang xuống tầng 12, tay chân run lên khi nhìn thấy đôi giày của anh để ngoài cửa phòng...
Quá trớ trêu, đó là phòng cô giáo dạy tiếng Anh của con tôi ở chung cư. Sự thật phơi bày, linh tính của tôi đã đúng. Chồng tôi và cô ta lén lút qua lại với nhau, bảo sao lúc nào anh cũng nhận nhiệm vụ đón con học thêm tối ở nhà cô giáo.
Cổ họng nghẹn đắng, tôi đứng ngoài mà nước mắt tuôn như mưa. Tai tôi ù đi vì tiếng cười nói vui vẻ của hai người họ. Tôi gọi điện lên cơ quan chồng để xác minh giờ làm của anh thì bất ngờ được đồng nghiệp của chồng tiết lộ, hôm nay anh xin nghỉ.
Chụp lại bức ảnh đôi giày của anh ở cửa nhà cô giáo gửi cho chồng, 5 phút sau anh đã có mặt tại nhà. Anh giải thích xuống nhà cô nói chuyện công việc nhưng tôi có phải đứa trẻ lên ba đâu mà để anh lừa. Nếu thực sự anh yêu cô ta, tôi chấp nhận rút lui. Tôi sẽ làm mẹ đơn thân, nuôi con khôn lớn. Đối với tôi, sự phản bội là điều cấm kị, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận môt người đàn ông hai lòng.
Nghĩ lại phận đời mình thật chua chát. Đàn bà dành cả thanh xuân bên một người, cùng anh ta từ bần hàn đến thành công. Nhưng khi có tiền, người ta lại vì người đàn bà lạ mà thay lòng. Vậy tại sao cứ phải mãi dốc sức vì một người như thế?!
Độc giả Mai