Tôi chỉ không ngờ được rằng, dù chẳng còn mối liên hệ nào với tình cũ nhưng anh ta lại khiến cuộc sống của tôi khó chịu đến vậy.
Hiện tại, tôi có một mái ấm khá bình yên, hạnh phúc. Chồng tôi kiếm ra tiền và cũng rất yêu thương vợ con. Dù công việc của anh ấy khá bận rộn nhưng khi về với gia đình, anh luôn gác mọi thứ phía sau cánh cửa. Chồng tôi bảo, không bao giờ muốn vợ con phiền lòng về chuyện công việc của anh. Vì thế, mỗi khi ở nhà, anh luôn tạo không khí ấm cúng, vui vẻ.
|
Hình minh họa |
Chúng tôi lấy nhau đã gần 10 năm, nhưng những trận cãi vã, giận dỗi chỉ đếm trên đầu ngón tay. Bạn bè tôi thường ghen tị nói với rằng, tôi thật may mắn khi có được anh bên mình. Chúng tôi có hai cậu con trai ngoan ngoãn, học giỏi. Chúng rất quấn bố và chồng tôi cũng vậy, anh luôn giành hết thời gian rảnh rỗi ở bên gia đình.
Có lẽ sẽ không ít người thắc mắc rằng, gia đình tôi đang rất hạnh phúc, vậy người yêu cũ ảnh hưởng thế nào? Nói ra chuyện này thì thật xấu hổ, khi còn yêu người cũ, vì tin tưởng nên tôi đã trao cho anh ta tất cả. Nhưng thật đáng sợ, dù có vẻ ngoài là thư sinh nho nhã, cư xử cũng nhẹ nhàng vậy mà anh ta lại là kẻ bạo dâm. Ngay từ lần đầu tiên, khi tôi chưa biết thế nào là “yêu” thì anh ta lao vào cấu xé rồi ép tôi làm theo anh ta. Trong khi tôi co rúm, khóc lóc vì đau đớn xen lẫn sợ hãi thì anh ta lại tỏ ra rất thích thú.
Không chỉ lần đầu, mỗi lần gặp nhau, anh ta lại đòi hỏi chuyện ấy. Tôi chết khiếp vì các cử chỉ âu yếm của người yêu. Vì quá sợ hãi, tôi đã tìm mọi lý do để chia tay. Và cũng vì ám ảnh chuyện này mà mãi 5 năm sau, khi đã nguôi ngoai tôi mới dám yêu rồi cưới chồng tôi bây giờ.
Tôi những tưởng mình đã vượt qua được nỗi ám ảnh và sẵn sàng một cuộc sống hạnh phúc với chồng. Nhất là trong chuyện gối chăn, bởi tôi rất yêu chồng mình. Nhưng mỗi lần gần gũi anh, ký ức về người cũ, về lần đầu tiên lại khiến tôi rùng mình. Dù chồng tôi khá tinh tế khi nhận ra tâm trạng của vợ, anh đã làm hết sức để giải tỏa tâm lý đó cho tôi. Khi nhập cuộc, anh ấy rất ân cần và nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy đau đớn.
Tôi còn nhớ, cả kỳ trăng mật, tôi gần như tìm mọi cách để trốn chạy cái chuyện đáng ra phải làm cho người ta thích thú. Những tưởng mọi chuyện sẽ qua dần theo thời gian, nhưng sau này tôi vẫn không thể thoải mái mỗi khi gần gũi chồng.
Tôi đã đi khám, bác sỹ bảo tôi bị ám ảnh, áp lực tâm lý. Chỉ cần tôi để tâm trạng thật thoải mái, đầu óc thư giãn, gạt bỏ mọi mối quan tâm khi hai vợ chồng gần gũi thì mọi chuyện sẽ dần dần được cải thiện. Sợ chồng buồn nên tôi đã giả vờ như mình thích thú lắm, thỏa mãn lắm. Thấy vợ hồ hởi như vậy, chồng tôi rất vui. Mỗi khi nghĩ tới màn kịch này, tôi thấy thật xấu hổ.
Khi có bầu cháu bé đầu lòng, tôi mừng thầm trong bụng và coi bé như cứu cánh của tôi. Vậy là mấy tháng tới, tôi có lý do để không phải làm chuyện ấy. Nhưng rồi, thời gian đó cũng nhanh chóng qua đi, tôi lại phải tiếp tục thực hiện nghĩa vụ của một người vợ. Tôi đã tham khảo sách, báo và internet về những trường hợp như tôi, họ bảo làm gì tôi đều làm theo.
Tôi giấu chồng coi phim sex, trang trí lại phòng ngủ thật thơ mộng, bật những bản nhạc trữ tình khi chúng tôi chuẩn bị ái ân. Tôi cố gắng thả tâm trí mình ùa theo những bản nhạc đó, cố gắng nghĩ tới sự bồng bềnh, phiêu du như những gì bác sỹ tâm lý của tôi căn dặn.
Tôi còn gửi con về bà ngoại để vợ chồng được tự do bên nhau, tôi mua cho bản thân những chiếc váy ngủ quyến rũ nhất. Tôi cũng thử uống một vài loại thuốc theo chỉ dẫn của bác sỹ để tăng sự ham muốn với chồng. Vậy mà vẫn vô ích.
Tôi vẫn chưa đạt được thứ mà mình mong ước có được một lần trong đời, đó là sự thỏa mãn. Tôi lo lắng khi nghĩ rằng mình bị lãnh cảm. Còn chồng tôi vẫn hồn nhiên đón nhận sự hồ hởi giả tạo của vợ mình. Tôi không biết phải làm sao…