Có 4 kiểu người, đừng bao giờ đến nhà hay quá thân

Biết giới hạn với 4 kiểu người này chính là cách bảo vệ năng lượng, cuộc sống và các mối quan hệ lành mạnh.

Khi bước vào tuổi trung niên, nghĩa là bạn đã đi qua hơn nửa chặng đường của cuộc đời. Ở giai đoạn này, điều quý giá nhất không còn là tiền bạc hay danh tiếng, mà là sự thấu hiểu, tỉnh táo và khôn ngoan trong cách đối nhân xử thế.

Dù cuộc sống của bạn có thuận lợi hay khó khăn, hãy luôn nhớ: Có bốn kiểu người tuyệt đối đừng đến nhà họ chơi. Vì biết giữ khoảng cách, đó mới là trí tuệ của người từng trải.

Đừng đến nhà người sống thực dụng, chỉ biết nhìn mặt mà đối đãi

Những người thực dụng, “thấy sang bắt quàng làm họ” ở đâu cũng có, thậm chí có thể đang ở ngay quanh ta. Họ đối xử với bạn thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào việc bạn đang thành công hay thất bại.

Nếu bạn khá giả, họ nở nụ cười niềm nở, lời nói đầy nể trọng. Nhưng nếu bạn sa sút, họ có thể chẳng thèm mời bạn bữa cơm, thậm chí tỏ thái độ lạnh nhạt ra mặt.

Với kiểu người chỉ coi trọng lợi ích, tình cảm chẳng có chỗ đứng. Đến nhà họ, bạn chỉ tự khiến mình khó xử và mất giá trị. Người như thế thì biết sớm, tránh sớm mới là khôn ngoan nhất.

(Ảnh minh họa)
(Ảnh minh họa)

Đừng đến nhà người từng làm tổn thương bạn

Nếu có người từng làm bạn tổn thương, dù bạn đã tha thứ trong lòng, không nên vội vàng chủ động tìm tới họ - ít nhất là không nên bằng thái độ nhún nhường kiệt quệ. Tha thứ là hành động nội tâm, còn việc tiếp xúc lại là một quyết định xã hội có hệ quả.

Trước hết, quan hệ là trò chơi hai chiều, nó đòi hỏi cả hai bên cùng góp sức để duy trì cân bằng. Khi một phía luôn là người "đi trước", người ấy sẽ dần gánh chịu phần lớn hành động, từ việc luôn làm lành, nhịn nhục đến việc lặp lại hành vi bỏ qua tổn thương. Lâu ngày, sự chủ động đơn phương biến thành thói quen và người kia dễ có xu hướng xem nhẹ nỗ lực của bạn, coi đó như điều mặc nhiên được hưởng.

Hơn nữa, việc bạn liên tục chủ động quay lại càng có thể vô tình gửi đi một tín hiệu: "Tôi chấp nhận mọi điều, kể cả tổn thương". Tín hiệu ấy làm xói mòn vị thế đối thoại, khiến bạn mất quyền đặt ra giới hạn và tiêu chuẩn cho cách người khác đối xử với mình.

Đừng đến nhà có người đang bệnh tật quá nhiều lần

Một gia đình có người đang ốm đau, dù là bệnh nhẹ hay trọng bệnh, đều đang ở trong trạng thái mong manh nhất của cảm xúc và sinh hoạt. Mỗi ngày của họ xoay quanh thuốc men, bác sĩ, tiền viện phí, cùng nỗi sợ không dám nói ra. Trong hoàn cảnh ấy, mọi cuộc ghé thăm - dù mang thiện ý - cũng có thể trở thành gánh nặng.

Bởi lẽ, khi con người đang chịu áp lực tinh thần quá lớn, họ không còn đủ năng lượng để tiếp khách, để mỉm cười, để kể lại tình hình bệnh tật của người thân. Một lời hỏi han đôi khi buộc họ phải nhắc lại nỗi đau, phải phơi bày sự yếu đuối - điều mà không phải ai cũng sẵn lòng. Vì thế, sự “quan tâm” nếu không đúng thời điểm, có thể biến thành sự xâm nhập.

Giữ khoảng cách trong những tình huống như vậy không phải là lạnh lùng, mà là một dạng của lòng trắc ẩn trưởng thành - thứ tình cảm biết tự tiết chế để không gây tổn thương. Khi họ đã qua giai đoạn khó khăn, họ sẽ nhớ đến bạn như một người hiểu chuyện, biết chừng mực, chứ không phải một vị khách vô tình khiến không gian vốn đầy lo lắng trở nên nặng nề hơn.

Sự đồng cảm thực thụ đôi khi không cần lời, chỉ cần một khoảng lặng vừa đủ để đối phương được thở.

(Ảnh minh họa)
(Ảnh minh họa)

Đừng đến nhà những gia đình đang bất hòa

Một ngôi nhà bất hòa luôn mang trong nó thứ năng lượng nặng nề, dù không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận rất rõ. Từng ánh mắt lạnh nhạt, từng khoảng im lặng kéo dài trong bữa cơm, từng câu nói đầy ẩn ý giữa vợ chồng hay cha mẹ - con cái, đều tạo nên một không khí căng như dây đàn. Khi bạn bước vào một không gian như vậy, dù không ai nói gì, bạn vẫn có thể cảm nhận sự khập khiễng, gượng gạo giữa các thành viên. Và điều đó, một cách vô thức, sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc, thậm chí là năng lượng của chính bạn.

Không chỉ vậy, việc xuất hiện của “người ngoài” trong thời điểm gia đình họ đang căng thẳng đôi khi lại trở thành một phép thử về sự tự trọng và giới hạn. Họ có thể vì nể mà vẫn tiếp bạn, vẫn nói cười, nhưng trong lòng lại thấy không thoải mái. Họ sợ bạn nhìn thấy những điều không nên thấy - những lần lời qua tiếng lại, những biểu hiện bất mãn hay tổn thương mà bình thường họ cố giấu kín. Khi đó, sự có mặt của bạn không còn là hành động thăm hỏi thiện ý, mà vô tình trở thành tấm gương phản chiếu điều họ muốn che giấu nhất.

Khi mọi chuyện qua đi, khi họ đã bình tâm hơn, bạn mới xuất hiện với một tách trà, một câu hỏi han chân thành - đó mới là cách thể hiện tình cảm khôn ngoan và đầy tinh tế. Người có trí tuệ cảm xúc cao hiểu rằng, không phải lúc nào gần gũi cũng là quan tâm; đôi khi, biết lùi một bước mới là cách trân trọng người khác và cũng là giữ gìn phẩm chất của chính mình.

Về già luân phiên ở nhà con cái, mới thấm bốn lẽ đời

Tưởng nương tựa con cái lúc tuổi xế chiều sẽ bình yên, nhưng khi phải mang vali “ở tạm” hết nhà này đến nhà khác, mới hiểu bốn sự thật cay đắng.

Chuyện dưỡng già luôn là một đề tài nhạy cảm và muôn thuở, mà trong đó, kịch bản "con cái luân phiên chăm sóc" xuất hiện như một giải pháp công bằng, rành mạch nhất. Mọi người tính toán kỹ lưỡng: Mỗi đứa một tháng, tiền bạc chia đều, không sợ đứa nào thiên vị, không sợ đứa nào thiệt thòi. Nhưng cuộc đời đâu thể tính toán rành mạch như một phép cộng trừ.

Chỉ khi ta già thật rồi, già đến mức cần người dìu đỡ, và cứ thế xách chiếc vali cũ kỹ qua lại giữa các gia đình con cái, ta mới nhận ra: Những cảm xúc tinh tế ẩn sâu trong lòng, những sự thật trần trụi về tình thân, chúng còn sắc bén và chạm đến tim hơn bất kỳ cuốn sổ sách nào. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau lật giở bốn lẽ thật này. Đây đều là những chiêm nghiệm chân thật, mộc mạc từ những người đã đi qua hết đoạn đường thăng trầm của tuổi xế chiều.

Về già, hơn cả tiền bạc, có đủ ba điều này mới hạnh phúc

Đến một độ tuổi, người ta mới nhận ra: tiền nhiều hay ít không quan trọng bằng ba điều này. Ai giữ được trọn vẹn, cuộc đời an yên và đáng sống đến cuối đời.

Có mái nhà để lòng được bình yên, có tri kỷ để cùng đi qua năm tháng

Mái ấm chính là cội nguồn của đời người. Dưới bóng cây cổ thụ nơi đầu ngõ, thường có những cụ ông, cụ bà ngồi chuyện trò, bàn về con cháu với niềm vui lấp lánh trong ánh mắt. Cụ Trương ở đầu phố, sáng nào cũng dậy sớm tưới chậu lan trên bậu cửa. Ông nói: “Chậu lan này cháu nội tôi trồng hồi mới biết đi. Mỗi lần hoa nở, tôi thấy như chính tuổi thơ của nó đang trở lại.”

10 tiêu chí vàng để tận hưởng trọn vẹn cuộc sống hưu trí mơ ước

Cuộc sống hưu trí lý tưởng không đến từ may mắn, mà từ sự chuẩn bị khôn ngoan. 10 tiêu chí “vàng” này sẽ giúp hoàn thiện hành trình tuổi hưu của mình.

Gần đây, tôi thấy trên mạng một “bảng chấm điểm cuộc sống hưu trí hoàn hảo” gồm 10 tiêu chí, mỗi tiêu chí 10 điểm – tổng 100 điểm. Nếu đạt 60 là “đủ sống”, 80 là “xuất sắc”, còn 100 điểm thì hiếm lắm!

Tò mò, tôi thử ngồi chấm điểm chính mình. Kết quả thật sự khiến tôi giật mình: sau mấy chục năm làm việc, tôi vẫn chỉ đang loay hoay ở mức “vừa đủ”. Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy những tiêu chí này rất đáng để chia sẻ – vì nó không nói về sự giàu có, mà nói về cuộc sống có chất lượng thật sự sau khi nghỉ hưu.

Đọc nhiều nhất

Tin mới