Dạy con kiểu Nhật: Cuộc “viễn du” đầu tiên của trẻ

Google News

Trên đường đời sẽ có lúc con bị những cơn mưa bất ngờ, những bão giông không tránh khỏi… Sẽ có lúc con khóc vì đau đớn, cô đơn vì thất vọng

(Kienthuc.net.vn) - Ngày hôm qua, con gái tôi (11 tuổi) xin phép mẹ được tự mình làm cuộc “viễn du” nho nhỏ bằng xe đạp với em hàng xóm Akane - 9 tuổi. Các con sẽ mang theo bữa ăn trưa và đi tới chiều.

[links()]

(Kienthuc.net.vn tiếp tục giới thiệu với bạn đọc bài viết về cách giáo dục, nuôi dạy con ở Nhật qua những quan sát, trải nghiệm của chị Hà Linh, một người mẹ Việt Nam đang sống ở Nhật Bản)

Hai chị em bàn bạc và chuẩn bị cả tuần liền. Con in bản đồ thị trấn ra và cùng em Akane thảo luận đường đi, sẽ xem cái gì, ăn trưa ở đâu, ghé cửa hàng nào “mua sắm”… Đồ đạc mang theo như tấm trải, sách báo để đọc, đồ chơi , khăn ướt và khăn khô để giữ vệ sinh, áo mưa, ô cán gập… được cho vào ba lô sẵn. Mỗi chiều đi học về, 2 chị em lại tíu tít qua nhà nhau chụm đầu xem bản đồ, bàn bạc kể hoạch chuyến đi, những dự định.

Chắc có lẽ thời gian tuần đó trôi chậm lắm nhưng rồi ngày chủ nhật cũng tới. Sáng sớm, em Akane qua nhà, 2 chị em tự mình chuẩn bị hộp cơm mang theo: xúc xích, trứng cuộn, cơm nắm, táo cắt miếng nhỏ cho dễ ăn, bông cải xanh luộc. Cả hai đều mang theo chút đỉnh “lộ phí” từ hộp tiền tiêu vặt hàng tháng.

Em Akane mượn mẹ điện thoại di động. Hai chị em 2 ba lô nhỏ trên lưng, dắt xe đạp tiến ra đường. Dự định sẽ đi trong phạm vi 3 km, tới bờ sông Shingashi thì ghé ngôi chùa ven sông để cầu nguyện cho chị Lilia của bé Akane được khỏi bệnh.

Hai chị em thỉnh thoảng gọi điện thoại về cho các bố mẹ biết đã đi tới đâu, đang làm gì. Con luôn nói: “Mọi thứ đều ổn mẹ à, vui lắm!”. Khi ăn cơm trưa trong công viên, con chụp hình gửi về cười toe toét.

Chiều tới, 2 chị em trở về. Con mua kẹo cho em, và còn rất đàn chị, mua cho em Akane một cuốn sổ tay nhỏ giá 105 Yên để làm kỷ niệm “vì con là chị, con muốn chăm sóc em cho em vui”! 

Em bé hàng xóm Akane (9 tuổi)

Mẹ nhớ mãi một ngày mùa xuân ấm áp, con gái đã tự mình tổ chức và thực hiện chuyến đi chơi xa đầu tiên trong cuộc đời. Chuyến đi của con băng qua những cánh đồng vàng hoa bồ công anh, con ngồi ăn trưa dưới rặng anh đào bồng bềnh, con lướt trên những con đường lát nhựa êm êm...

Nhìn con chia quà cho em, dặn dò Akane cách dùng sổ tay, mẹ bâng khuâng nhớ chuyến đi xa đầu tiên của mẹ thời thơ ấu, có lẽ lúc đó mẹ bằng tuổi con.

Ngày Tết Tất niên, bà ngoại cho phép mẹ đi xe đạp tự mình mang đồ về quê cho bà nội làm mâm cỗ cúng Tết. Đường quê qua cơn mưa lầy lội, ướt át, mẹ bị ngã, cái thủ lợn bị lấm lem bùn đất đỏ, nhưng bà nội rất vui vì mẹ đã có thể tự mình đi xa như thế. Mẹ nhớ ánh mắt long lanh mừng vui của bà nội lúc đó. Ánh mắt làm mẹ hiểu rằng hình như mẹ đã lớn lên rất nhiều, đã có thể tự mình đi xa, có thể làm được nhiều thứ như người lớn…

Con đã rất vui với cuộc hành trình đó, con có lẽ cũng nghĩ rằng con đã lớn như mẹ, làm được điều mà trước nay chỉ có mẹ, bố và người lớn có thể làm. Mẹ cũng nghĩ thế, mẹ nghĩ con của mẹ đã lớn và mẹ phải cư xử với con như một người “có thể tự mình làm được nhiều thứ”, người đó vừa có cuộc hành trình xa tới tận... 3km khám phá bao thứ hay ho, và trở về bình yên, người đó không những tự bảo vệ mình mà còn bảo vệ, chăm chút cho em gái hàng xóm... làm cho em cũng được tận hưởng niềm vui của “cuộc viễn du đầu tiên”.

Rồi con sẽ dần lớn lên, con sẽ có bao cuộc hành trình xa ngái. Sẽ có những niềm thú vị hay điều thất vọng trên những chặng đường con tới, con qua cho dù mẹ, cũng như bao bà mẹ khác, chỉ mong con luôn được vui, êm ả tới lui trên những chặng đường...

Mẹ thường nghĩ, cuộc đời con người cũng là một cuộc hành trình…

Là mẹ của con, cũng như bao người me khác, mẹ chỉ mong con luôn được bình yên, khi đạt tới những khát khao, mơ ước của mình, nhưng có lẽ sự thật thì trên đường đời cũng sẽ có lúc con bị những cơn mưa bất ngờ, những bão giông không tránh khỏi… Sẽ có lúc con khóc vì đau đớn, cô đơn vì thất vọng... Nhưng hãy là và cũng mong con luôn có được người đồng hành ấm áp sẻ chia!

Hà Linh

(Gửi từ Nhật Bản)

Bình luận(1)

Minh Hiền

Nguyễn Trọng Nhân

Nhật Bản thứ nhất đường xá giao thông rất an toàn, thứ 2 an ninh cũng khá tốt nhất là những nơi công viên công cộng. Còn ở VN con cái đi học về trể thôi là ở nhà cũng đã lo sốt vó, hàng ngày có biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông, hiếp dâm trẻ em thì ngày nào cũng thấy lên báo. Vì thế ở VN thế hệ con trẻ bây giờ chỉ ở nhà chơi game...