Vợ báo bị ngã xe, chồng chỉ hỏi có thiệt hại gì về tài sản không

"Thứ 6 tuần trước, trên đường đi làm về em bị ngã xe, trầy xước hết đầu gối, mặt mày, tay chống xuống đường bong gân phải vào viện nắn...", người vợ kể.

Lấy chồng nghèo, phụ nữ sẵn sàng cùng chồng đồng cam cộng khổ lo xây dựng tương lai. Thế nhưng lấy phải chồng vô tâm, phụ nữ sẽ thấy cuộc sống hôn nhân chẳng có chút hạnh phúc vì người đàn ông của họ không bao giờ biết quan tâm tới suy nghĩ, cảm nhận của vợ. Vậy nên, vợ chồng sống cảnh đồng sàng dị mộng là điều đáng buồn nhất đối với mỗi một cô gái bước chân đi lấy chồng.

Không may lấy phải người chồng vô tâm, gia trưởng như thế, người vợ dưới đây đã mệt mỏi lên mạng xã hội tâm sự: "Câu 'có chồng hờ hững cũng như không' thật sự quá đúng với hoàn cảnh của em lúc này.

Kể ra lại thấy chán, bố chồng em tâm lý, chiều vợ vô cùng thế mà chồng em tính tình khác hẳn, khô khan cục cằn không thừa hưởng được tí ưu điểm nào của bố. Thậm chí tới chính mẹ chồng em thi thoảng còn phải lắc đầu bảo không biết anh ấy giống tính ai mà vô tâm vô tính không chịu nổi.

Vo bao bi nga xe, chong chi hoi co thiet hai gi ve tai san khong

Bài chia sẻ của người vợ

Chẳng là đợt em sinh, bà lên chăm em thấy con trai cứ đi tối ngày, vợ đẻ như không. Con ốm, mình em thức đêm thức hôm chăm, bà thương con dâu, góp ý với con trai. Vậy mà anh gắt gỏng: 'Đàn bà ai chửa đẻ chẳng thế. Có phải mình vợ con sinh nở đâu mà mẹ cứ kêu than vất vả thay con dâu làm gì'.

Vợ chồng mâu thuẫn rất nhiều lần về việc anh không quan tâm chuyện nhà cửa. Tuy nhiên lần nào nói chuyện em cũng như bị dồn vào ngõ cụt vì anh luôn giữ quan điểm, đàn ông chỉ lo việc kiếm tiền, đàn bà lo bếp núc, chăm con cái.

Khổ cái, anh ấy chia việc như thể kinh tế gia đình mình anh lo. Thực tế thu nhập của anh cũng có hơn em được là mấy. Thậm chí nếu không mất thời gian lo cho gia đình mà cứ đi suốt như chồng thì em còn kiếm được gấp đôi, gấp 3 lần chồng là đằng khác. Thế mà đi làm về em phải cắm cổ vào bếp núc, chăm con. Chồng chỉ nằm khểnh nghỉ ngơi, hưởng thụ. Nếu có đợt phải đi công tác, em cũng phải tự lo cách gửi con, anh tuyệt đối không quan tâm như thể em đẻ em tự nuôi, anh không liên quan.

Thứ 6 tuần trước, trên đường đi làm về em bị quệt xe, trầy xước hết đầu gối, mặt mày, tay chống xuống đường bong gân phải vào viện nắn. Tuy vết thương không nguy hiểm nhưng đau buốt vô cùng. Băng bó xong, em gọi điện về báo cho chồng biết. Cứ nghĩ anh lo lắng mà vào viện đón ai ngờ vừa nghe vợ bảo bị ngã xe, anh ta quát ầm: 'Đi đứng kiểu gì mà để người ta đâm. Xe có bị sao không? Cô đúng là chỉ phá là giỏi. Cái xe mới mua gần trăm triệu cô đi được vài ngày đã phá'.

Nói xong chồng em cúp máy. Nước mắt em chảy thành hàng ngay lúc ấy. Đau do ngã xe ít mà tủi vì sự vô tâm, phũ phàng của chồng nhiều. Lúc sau bắt taxi về tới nhà, chồng em thấy vợ tay băng bó đeo lên cổ vẫn chỉ hỏi xe đâu không thấy đi về. Em ức quá bảo: 'Anh thật quá vô tình. Vợ anh ngã trầy xước mặt mày, anh không hỏi nửa lời mà chỉ hỏi xe. Anh yên tâm, chiếc xe của anh không sao cả. Mai tôi sẽ gọi người mang trả xe cho anh. Cả đời anh ôm tiền ôm xe mà sống. Tôi sẽ ly hôn ngay hôm nay'.

Vo bao bi nga xe, chong chi hoi co thiet hai gi ve tai san khong-Hinh-2

Vừa nói em vừa về phòng lấy giấy viết đơn ly hôn. 1 tay vẫn đeo lên cổ, 1 tay cầm bút. Cay đắng nhưng nhất quyết không để nước mắt rơi thêm vì chồng. Lát sau đưa giấy, ban đầu chồng tưởng em dằn dỗi tới khi thấy em kiên quyết mới vớt vát bảo tại nhìn thấy người không sao nên mới hỏi xe nhưng em chẳng buồn quan tâm mà gọi xe dắt con về ngoại luôn. Từ hôm ấy tới giờ anh ta vẫn không chịu ký giấy, em bảo không ký thì em đơn phương ra tòa. Thật sự là em cảm thấy không còn chút niềm tin nào với chồng nữa".

Bất cứ một phụ nữ nào bị rơi vào tình huống như người vợ trong câu chuyện trên cũng sẽ đều thấy hụt hẫng, tủi thân với cách đối xử của anh chồng này. Bởi phụ nữ sau kết hôn chỉ mong được người đàn ông của mình yêu thương, chăm sóc cho mình những phút yêu đau, hoạn nạn. Vậy mà chồng cô lại vô tâm, thiếu lo lắng cho vợ nên đương nhiên cô thất vọng chọn cách ly hôn là điều ai cũng có thể hiểu.

Ở nhà, lấy chuyện gì để nói với chồng?

Đường tốt không đi, sao phải tự để mình sa sút? Chẳng phải, chỉ ít ngày chăm con, làm việc nhà, mà Nhàn đã nặng nề, tâm trạng tuột dốc không phanh, hay cáu bẳn, xuề xòa, không buồn chăm sóc bản thân đó sao?

Bọn trẻ nghỉ học, người giúp việc lại không có, Nhàn mỏi mệt với đủ lo toan. Chỗ làm thì xa, con cái nheo nhóc, bếp núc tạm bợ, chồng cứ liên tục cằn nhằn: “Lương ba cọc ba đồng mà sao thấy em mất nhiều thời gian quá!”. Nhàn tâm sự với cô bạn thân về ý định nghỉ làm, vốn đã manh nha vài năm gần đây. Tính ra, nếu Nhàn ở nhà thì mỗi tháng sẽ tiết kiệm được năm triệu tiền Ô-sin, thêm một triệu tiền thuê người đưa đón con, gần hai triệu cho gia sư nữa chứ. Bớt được tiền xăng xe, ăn trưa, cà phê, tổng gần bằng thu nhập Nhàn kiếm được rồi.

Chưa kể, gia đình sẽ tươm tất hơn nhiều so với hiện nay. Nhàn có thể chăm con kỹ lưỡng, dạy cho chúng học nấu nướng lành sạch cho cả nhà. Công việc hiện tại tuy không quá vất vả, nhưng chẳng có cơ hội gì cho tương lai. Nhàn cũng đã rất chán, chỉ thèm được tự do, thong thả, vui thú bên hai con. Rảnh rỗi thì mua bán online kiếm thêm thu nhập. Chưa dự tính cụ thể, nhưng viễn cảnh được sống thong dong không phải đi làm, Nhàn thấy nó rất hấp dẫn.

Bạn nghe qua thì cương quyết ngăn Nhàn lại. Nhiều chị em, sau một thời gian bươn chải kiếm tiền, sẽ dễ cho rằng nghỉ việc ở nhà chồng nuôi, quanh quẩn bên con là sướng, mà không nghĩ rằng đó chính là khởi đầu của một sai lầm nghiêm trọng. Trong thế giới đàn ông, phụ nữ chỉ là một áng mây tô điểm. Thỉnh thoảng anh ta sẽ khen ngợi vẻ đẹp của mây, sẽ bày tỏ sự lưu luyến, nhưng chắc chắn sẽ không vì nó mà bỏ cả bầu trời bao la.

O nha, lay chuyen gi de noi voi chong?
Ảnh minh họa. 

Để ý mà xem, nam giới hiếm khi “mất trắng”, đòi đền bù thanh xuân. Vì họ bản lĩnh, ý thức coi trọng giá trị bản thân, và luôn chủ động vun đắp giá trị ấy hằng ngày. Bất chấp họ yêu hay lập gia đình với ai, cũng vậy. Nói cách khác, cái gì trong bản thân mình mới thực sự là của mình, hầu hết đàn ông đều nhận thức rõ điều ấy. Mười năm sau ngày cưới, chẳng phải đa số đàn ông tiến rất xa so với chính họ của ngày mặc áo chú rể đó sao? Đâu đơn giản là “nhờ vợ”, dù lắm khi họ vẫn nịnh nọt như thế cho vợ vui. Đàn ông tiến xa vì ý thức nâng cao giá trị bản thân một cách độc lập. Bên cạnh đó, một người đàn ông chân chính cũng mang chút áp lực về trách nhiệm kiếm tiền, thăng tiến, mang “lúa” về cho gia đình.

Phụ nữ mình thì sao? Dường như chỉ khoảng một nửa cánh chị em sau khi kết hôn đủ khôn ngoan để hiểu rõ, điều gì trong đời cũng có thể biến chuyển. Để đề phòng, tích cóp, dành riêng, phấn đấu… Khi giữ được giá trị bản thân với năng khiếu và sở thích cá nhân, công việc và sự nghiệp, trau dồi những đam mê riêng... thì người phụ nữ mới có thể tiếp tục ngẩng cao đầu, tỏa sáng bên cạnh chồng. Bởi ngoài giá trị chung, tài sản chung, gia đình chung với chồng, họ vẫn luôn có cái gì đó “của chính mình”, một cách tự tin, vững vàng. Đó có thể là nhan sắc, kiến thức, thành quả kinh tế, năng khiếu cá nhân… được phát triển không ngừng.

Một nửa còn lại trong giới đàn bà, bỗng dần dà muốn an phận, thích lui về làm hậu phương, chọn thiên chức làm vợ làm mẹ. Họ lựa chọn việc đưa đón con, dạy chúng học, đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, làm bánh, nấu ăn… đại khái thế. Họ thấy nội trợ cũng là một cái nghề đáng tự hào. Vấn đề là, chồng họ, và ngay cả những người phụ nữ khác, nghĩ gì?

Đường tốt không đi, sao phải tự để mình sa sút? Chẳng phải, chỉ ít ngày chăm con, làm việc nhà, mà Nhàn đã nặng nề, tâm trạng tuột dốc không phanh, hay cáu bẳn, xuề xòa, không buồn chăm sóc bản thân đó sao? Tin đi, khi chưa có dự định gì cho mai này, mà chỉ muốn nhàn hạ, buông bỏ mọi nỗ lực cố gắng, hẳn là Nhàn sẽ phải nuối tiếc. Bao nhiêu bà vợ từng ân hận khi nghe chồng ngon ngọt dụ dỗ nghỉ việc ở nhà nội trợ đấy thôi. Bạn nói rất nhiều để thuyết phục Nhàn, nhưng câu chốt hạ mới khiến Nhàn giật mình: “Sau này ở nhà, không nghề nghiệp, chẳng đam mê, sẽ lấy đề tài gì để nói chuyện với chồng mỗi ngày?”.

Bạn bảo, một sáng nào đó, khi thức dậy ngắm mình trong gương, Nhàn hãy làm một phép thử đơn giản: hình dung xem mình là ai, nếu chỉ đánh giá độc lập “chính mình” mà không gắn với sự nghiệp, hình ảnh, tài sản của chồng, hay thậm chí là sự khỏe mạnh, giỏi giang của con? Nếu khi ấy, Nhàn vẫn có thể nhoẻn miệng cười, nói một câu tự tin: “Trời ơi sao mà mình gọn gàng đáng yêu quá, mình giỏi dễ sợ, mình chăm chỉ buôn bán đắt hàng ghê, mình nể mình kinh khủng…” thì tốt quá rồi. Chúc mừng bạn! Bạn đã sống lạc quan và hài lòng về giá trị của chính mình, vững vàng giữa mọi đổi thay, lung lạc của cuộc sống.

Đàn bà có chồng vô tâm: Buông không nỡ, giữ đau lòng

Đàn ông có khả năng vô tận làm tổn thương người đàn bà của mình. Đâu chỉ riêng những chuyện vặt vãnh, bình thường, chồng vô tâm còn quên luôn trách nhiệm làm cha, làm chồng của mình.
 

Làm vợ một người chồng vô tâm!

Chuyện của em chỉ là cách mà em đang nỗ lực học làm vợ một người chồng vô tâm.

Suốt cả ngày hôm nay em đã lần giở lại từng câu chuyện trong Tiệm sửa chữa hôn nhân của anh đã post để đọc. Để khóc cười với từng mảnh đời, từng số phận, từng câu chuyện. Không biết bao nhiêu người cũng như em, đọc ngốn ngấu từng câu chuyện như thế, đọc cả từng comment của mọi người. Để thấy rằng cuộc đời mình đôi khi may mắn hơn rất nhiều người. Đọc chúng cũng là cách để mình trưởng thành hơn, nhìn rộng hơn, sâu hơn, xa hơn chứ không phải để buôn chuyện thị phi của thiên hạ. 

Chuyện của em chỉ là cách mà em đang nỗ lực học làm vợ một người chồng vô tâm. Như nhiều phụ nữ khác, em cũng đã từng có khát vọng thay đổi chồng mình. Biến người chồng vô tâm thành người chồng biết nghĩ cho vợ mình một xíu. Hoặc chỉ cần anh ấy làm như hồi đang yêu em là được. Nhưng em đã thất bại. Vẫn là thứ triết lý rởm rít: Ai câu cá được rồi mà vẫn dùng mồi câu? Vẫn là thứ “bài học” đàn ông truyền cho nhau: Cứ tệ với vợ thường xuyên, thi thoảng tốt lên 1 tí là dễ được ghi nhận. Chứ tốt mãi nó sẽ lại đòi hỏi nhiều hơn. Mà sức người có hạn. Chồng em học gì khó chứ học mấy thứ đó rất nhanh. Nên em hoàn toàn thất bại.

Đọc nhiều nhất

Tin mới