Nhìn người đàn ông khập khiễng đứng trước cửa, tôi cay xè mắt, vừa hận vừa thương

Từ nhỏ, tôi đã không được sống gần bố. Mẹ tôi kể, bố tôi bỏ nhà đi với một người phụ nữ khác. Đằng đẵng 24 năm, ông ấy cũng chưa từng về, chưa từng hỏi thăm hay nhìn mặt tôi một lần.

Trước khi tôi cưới một tuần, mẹ tôi gọi điện bảo bố về thăm nhà và muốn gặp mặt tôi. Lúc đó, tôi đang chụp ảnh cưới nên từ chối cuộc gặp. Gặp rồi cũng chẳng biết nói gì, chi bằng đừng gặp lại.

Sau đó, mẹ đưa tôi 10 triệu, bảo là quà mừng của bố tôi gửi. Mẹ nói bố đã ly hôn người vợ thứ hai rồi về quê, họ cũng không có con chung. Cuộc sống của ông hiện giờ cũng không khá giả mấy và còn bị thương ở một bên chân. Bà nén tiếng thở dài, bảo nhìn bố như vậy, bà cũng không khỏi ngậm ngùi. Số tiền 10 triệu kia, tôi nhờ mẹ đem trả cho bố chứ không nhận.

Ngày cưới, tôi cũng không mời bố đến dự. Nhưng nghe nhân viên nhà hàng kể, có người đàn ông đứng nhìn ảnh cưới của chúng tôi một lúc rồi mới đi.

Hôm tôi sinh con, bố cũng đến bệnh viện thăm. Nghe chồng tôi kể, ông còn đem theo hộp cháo tự nấu và mấy hũ yến. Nhưng tôi không ăn. Chồng tôi bảo bố đã ân hận lắm rồi. Anh có trò chuyện với ông một lúc ở căn tin bệnh viện. Nghe bố trải lòng, anh cảm thấy bố thật sự muốn bù đắp thiệt thòi cho tôi. Anh khuyên tôi nên tha thứ, bao dung cho một người đàn ông đã đi gần hết đời người như bố.

Hiện tại, tôi đang ở cữ nhà mẹ. Hôm qua, bố lại tìm đến. Ông ấy đứng lúng túng trước cổng nhà. Mẹ tôi đi chợ rồi, tôi bế con đứng trong nhà nhìn ra. Nhìn người đàn ông đang đi qua đi lại một cách khập khiễng, tôi cũng xót xa. Cũng may mẹ tôi về kịp lúc, tôi bế con vào phòng, không hiểu sao lại bật khóc.

Cảm giác bất lực và chua xót cứ dâng lên trong lòng. Chính tôi cũng không hiểu nổi mình nữa. Nhìn những thứ bố đem đến: một chục trứng gà, một chiếc giò heo, mấy quả đu đủ; tâm trạng tôi lại càng xáo trộn hơn. Mẹ vẫn khuyên tôi nên chấp nhận gặp mặt bố, cho ông được nhìn cháu một lần. Tôi có nên tha thứ, cho bố một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm thời tuổi trẻ không?

Chỉ vì một đôi dép mà bố tôi kiên quyết không gả con gái nữa

Mãi 29 tuổi mới có người rước, thế mà bây giờ tôi lại có nguy cơ ế trở lại vì một chuyện không thể ngớ ngẩn hơn!

Có chị nào sắp cưới đến nơi nhưng vì phụ huynh chửi con rể tương lai mà "tạch" luôn cả cỗ bàn không? Hồi trước tôi đi chùa xem bói thấy bảo tình duyên thuận lợi lắm, thế mà có người yêu xong chuẩn bị ăn hỏi thì hết chuyện nọ đến chuyện kia xảy ra khiến cuộc sống của tôi thay đổi chóng mặt. Đến hôm nay thì tôi có nguy cơ quay trở về tình trạng độc thân, nguyên nhân chỉ vì... một đôi dép!

Vốn dĩ tôi không thích lấy chồng sớm, nhìn bạn bè xung quanh "đeo gông" sớm quá tôi thấy sợ. Chồng con nheo nhóc, kinh tế thì eo hẹp, đủ thứ chuyện đau đầu phát sinh ra, rồi mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, họ hàng nội ngoại các kiểu... Vậy nên tôi lần lữa mãi không chịu kết hôn, bố mẹ phải đem sổ hộ khẩu lên phường dọa xóa tên con gái thì tôi mới chịu đưa bạn trai về ra mắt, chừng 4 tháng sau thì ấn định ngày nạp tài luôn.

Trong mâm cơm người yêu bỗng thốt ra 1 lời khiến bố tôi giận nóng mặt

Rất có thể sau lần gặp mặt éo le này, bố tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh trở thành con rể.

Tôi và Huy đã quen nhau được 2 năm nay, anh ấy hơn tôi 3 tuổi. Song dù vậy, tôi vẫn cảm thấy tính Huy khá trẻ con, trong khi tôi thì già dặn, trưởng thành hơn chút. Tất nhiên, chính vì sự hồn nhiên của Huy mà tôi mới bị quyến luyến bởi anh. Những lúc đi bên nhau, tôi thấy rất dễ chịu, cảm giác bao nhiêu vất vả cực nhọc của cuộc sống thường nhật đều tan biến. 

Mặc dù Huy không phải kiểu đàn ông quá xuất chúng trong chuyện làm việc kiếm tiền, nhưng với tôi như vậy là đủ. Gia cảnh nhà tôi khá giả, bố mẹ cũng chẳng đặt nặng chuyện con gái phải được gả vào một nhà giàu. Nói vậy đủ biết bố mẹ tôi tâm lý tới mức nào. Chỉ cần chàng rể đối xử tốt với tôi và lễ phép, tôn trọng với gia đình đằng ngoại. 

Bố tôi bỗng gọi cô giúp việc là "mình ơi" khiến cả nhà ngơ ngác

Chị em tôi đều kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau mà vẫn không hiểu gì.

Mẹ tôi mất sớm, bố một mình "gà trống nuôi con" suốt hai chục năm qua. Hiện tại, chị em tôi đã có gia đình, công việc, cuộc sống rất ổn định. Chúng tôi nhiều lần khuyên bố đi xem mắt rồi kết hôn với một người phụ nữ nào đó thích hợp để nương tựa nhau lúc về già. Nhưng bố tôi cứ lảng tránh, thậm chí có khi còn cáu gắt bác bỏ lời khuyên đó.

Vậy mà hôm qua, trong bữa cơm sum họp gia đình (gia đình tôi cứ đến Chủ nhật là tập trung về nhà, ăn bữa cơm sum họp), bố tôi bỗng dẫn cô giúp việc đến bàn ăn để "ra mắt". Ông ngại ngùng nói là đang tìm hiểu cô giúp việc và muốn tiến đến hôn nhân với cô ấy. Ông còn gọi cô giúp việc là "mình ơi" khiến chị em tôi nhìn nhau ngơ ngác.

Nói thêm về cô giúp việc. Cô ấy đến nhà tôi làm việc được 1 năm nay. Vì góa chồng, cũng không có con cái nên cô ấy ở hẳn nhà tôi để chăm sóc bố tôi. Cô ấy rất hiền lành, chân chất, thật thà. Khi bố tôi gọi "mình ơi", cô ấy còn cười bẽn lẽn, ngượng ngùng.

Vì cũng muốn bố có người thương yêu, nương tựa lúc về già nên chị em tôi không phản đối chuyện yêu đương của bố. Nhưng bây giờ, bố tôi lại bảo muốn đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới đàng hoàng để cô giúp việc được danh chính ngôn thuận bước chân vào nhà. Chuyện này với chúng tôi mà nói là quá khó. Dù chúng tôi chấp nhận cô ấy là người nhà thì việc tổ chức đám cưới ở tuổi 56 của bố cũng sẽ gây ra tranh cãi, còn dòng họ, hàng xóm láng giềng nhìn vào.

Mà không tổ chức thì cũng tội nghiệp cho cô giúp việc, người sẽ là mẹ kế của chúng tôi. Nên giải quyết như thế nào cho yên ổn và không gây sóng gió đây?

Đọc nhiều nhất

Tin mới