Tôi là một người phụ nữ xinh đẹp và thành đạt. Ở độ tuổi 30 tôi có trong tay nhiều thứ mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ. Vậy nhưng bỗng một ngày tôi chợt phát hiện ra, mọi thứ chỉ là phù phiếm. Tôi thất bại ê chề dưới tay một người đàn bà khác, kém tôi mọi mặt.
Tốt nghiệp xong đại học, tôi ra nước ngoài du học, 2 năm sau về nước, tôi được mời về một tập đoàn lớn làm việc, lương thưởng rất khá. Tuy nhiên, với bản tính cầu tiến, tôi không muốn dừng chân ở vị trí đó mãi mà phấn đấu, nỗ lực không ngừng. Vừa học hỏi, vừa nhận thêm việc, tôi hoàn thành mọi thứ đều rất tốt đẹp. Vì thế, khi làm việc được 2 năm, tôi được cất nhắc lên vị trí trưởng nhóm, thời điểm đó tôi 27 tuổi.
Tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng bố mẹ bắt ép quá, nhất là bố tôi, ông bị ốm nặng vì thế đã vin vào cớ này để bắt tôi đi gặp mặt và đám cưới.
Người mà ông bà nhắm sẵn cho tôi là Huy, một kỹ sư xây dựng. Lần đầu gặp mặt, tôi cũng có chút cảm tình, Huy hiền, chững chạc và trầm tính. Thú thật, may mắn là anh lại đúng mẫu người tôi thích nên tôi đồng ý. Tôi không biết những người phụ nữ khác chọn chồng thế nào. Nhưng bản thân tôi, tôi chỉ nghĩ sẽ lấy một người hiền lành một chút để cưới.
|
Ảnh minh họa. |
Sau 4 tháng hẹn hò, tôi và Huy kết hôn. Anh làm trong công ty xây dựng, lương chục triệu, cứ hết giờ làm là về ngay, nói chung một người chồng như Huy, tôi không có gì để phàn nàn cả , nhưng tôi và anh không có chung quan điểm sống. Tôi hướng ngoại, tôi yêu tự do và tôi không muốn ai trói buộc, còn anh sống hướng nội, an phận và không muôn thay đổi. Cũng chính vì lối sống khác nhau nên hai vợ chồng tôi lúc nào cũng có khoảng cách. Chuyện của tôi chồng không chia sẻ được, còn chuyện của anh thì tôi không muốn nghe, có nghe cũng không đồng cảm. Chồng muốn tôi sinh em bé luôn nhưng tôi chưa muốn, bởi tôi còn trẻ, còn muốn phấn đấu thêm nữa.
Vợ chồng sống với nhau cũng thỉnh thoảng xích mích, anh trách tôi ích kỷ, vô tâm, còn tôi luôn cho rằng anh không có chí.
Đến năm thứ 3 của cuộc hôn nhân thì tôi phát hiện anh có bồ. Xác định đó chính là đồng nghiệp của anh, tôi lén theo dõi. Bắt quả tang anh với cô ta ở quán cà phê, tôi sững sờ, bởi cô ta quá xấu, chẳng có một nét nào đặc biệt. Cao tầm hơn mét rưỡi, da ngăm đen, đã thế mắt một mí, ăn mặc thì quê mùa, trong khi tôi quá sang trọng và xinh đẹp. Tôi nhếch mép cười chua chát, rồi bật lên thành tiếng. Cầm cốc nước hắt vào mặt chồng, tôi đắc ý: "Tôi tưởng anh tài giỏi cặp với đứa nào hơn tôi, hóa ra lại thích đi với quạ". Ai ngờ, tôi vừa dứt lời thì anh tóm chặt tay tôi, bóp đau điếng rồi nói: "Đúng là cô ấy không bằng cô, nhưng cô ấy biết làm vợ, cô ấy hiểu tôi, cô ấy có tình yêu thương chứ không ích kỷ, vô vị như cô. Tôi lấy cô mấy năm nay, đã bao giờ cô coi tôi là chồng chưa? Đến việc làm vợ, làm mẹ cô cũng thoái thác thì thử hỏi, tôi ở bên cô còn có nghĩa lý gì nữa. Giờ cô biết thì tôi cũng nói thẳng, cô ấy có bầu rồi, tôi sẽ đưa đơn cho cô ký. Tôi cần có trách nhiệm với mẹ con cô ấy". Nghe chồng nói, tôi chết điếng cả người.
Tôi ký đơn, bỏ về với mẹ đẻ. Cứ tưởng bà sẽ bênh ai ngờ bà khóc rưng rức rồi bảo tất cả là tại tôi. Mẹ nói, đàn bà không biết làm vợ, không biết làm mẹ như tôi còn trách ai được nữa.
Tôi đã làm gì sai, chẳng phải ngay từ đầu cưới nhau, chồng đa biết tính nết tôi, là anh chấp nhận. Tôi tham công tiếc việc cũng là muốn có chỗ đứng tốt hơn, cũng chẳng phải tôi không sinh con mà là chưa sinh, chồng đi ngoại tình, là anh sai, tại sao mọi tội lỗi lại đổ cả lên đầu tôi, như thế có phải là quá vô lý hay không?