Một người đàn bà 30 tuổi vẫn còn trinh trắng, các bạn nghĩ tại sao?
Nhiều người sẽ nghĩ chồng tôi bede, chơi 2 hệ hoặc chán tôi đến tận cùng nên chẳng thể nào "ngóc đầu" lên nổi. Thế nhưng, câu chuyện xảy ra với tôi lại khác hẳn.
27 tuổi tôi lấy chồng, chồng tôi là chủ 1 doanh nghiệp nhỏ ở huyện - anh hơn tôi 15 tuổi. Với nhiều người như vậy là quá già nhưng với tôi tầm tuổi đó đàn ông mới thực sự bước vào độ tuổi chín chắn nhất.
|
Tôi giàu có nhưng bất hạnh vì... 30 tuổi vẫn còn trinh. Ảnh minh họa. |
Chúng tôi quen nhau qua mai mối, bố mẹ anh là bạn làm ăn với bố mẹ tôi. 2 người từng qua nhà vài lần thấy tôi nên ưng ý. Từ khi gặp tới khi quyết định kết hôn tôi và anh chỉ gặp nhau chưa đầy chục lần, nói chuyện cũng không quá 30 phút 1 ngày. Anh quá bận, còn tôi lại chỉ thích kiểu đàn ông chủ động nên vô tình để mọi thứ “nguội lạnh” dù lẽ ra đây phải là lúc ấm nóng nhất.
Trước anh, tôi từng yêu 3 người khi còn đi học, tuy nhiên chỉ yêu đương trong sáng, nắm tay, ôm hôn… chứ chưa đi quá giới hạn. Cũng bởi lẽ, từ nhỏ bố mẹ tôi luôn dạy con gái phải biết giữ thân. Hơn nữa, tôi tin việc tôi còn trinh trắng sẽ là điểm cộng cho tương lai sau khi kết hôn. Giữa 1 cái lợi trước mắt và lợi ích lâu dài dĩ nhiên tôi phải chọn cái lâu dài rồi.
Nghĩ vậy nên tôi rất tự hào với bản thân vì những gì tôi đã làm được. Trong số những người bạn của tôi tôi là đứa duy nhất còn trong trắng khi tận lúc lấy chồng. Qúa vinh hạnh đi chứ.
Vậy nhưng ngày định mệnh đến, sau lễ cưới linh đình lại là bữa tiệc toàn nước mắt của tôi. Đêm đó, khi khách khứa ra về, bố mẹ anh biết ý bảo chúng tôi đi ngủ sớm, công việc còn lại hãy để ngày mai làm cũng không sao.
Tôi hồi hộp vô cùng, đã lâu lắm rồi - khoảng 3 năm tôi không yêu đương hẹn hò với 1 ai nên việc gần gũi đàn ông lại càng xa xỉ. Cộng với việc trước ngày đón dâu mẹ tôi gọi tôi vào 1 góc, nói hết những kinh nghiệm sống của bà, cả những “tuyệt chiêu” chiều chồng nghe thôi đã khiến tôi đỏ mặt. Mà còn đưa thêm cho tôi 2 cây kim, bảo giữ trong người phòng khi có điều bất trắc cần đến nó…
Mẹ tôi lo thừa, tôi cũng ngại ngùng thừa rồi, vì tôi không ngờ được đêm đó sau khi vào trong phòng anh đột ngột quỳ xuống. Khi tôi còn chưa nói nên lời anh đã giải thích rằng anh lừa dối tôi. Thực ra anh là người vô tính - khái niệm lần đầu tôi được nghe, sau này tôi mới biết là kiểu người không thích nam, không thích nữ chỉ yêu bản thân mình.
Anh không muốn đụng vào người tôi, dù tôi nói anh chỉ cần cho tôi 1 đứa con tôi không yêu cầu anh nhiều. Ngược lại, tài sản của anh tất cả sẽ được chia đôi cho tôi, anh cũng sẽ không ngoại tình, phản bội… chúng tôi sẽ như những người bạn nương tựa vào nhau.
Tôi đồng ý ở lại, không làm bung bét mọi chuyện vì dù gì anh cũng tốt, anh dám thẳng thắn thừa nhận. Hơn nữa, bố mẹ anh cũng dễ tính, gia đình lại có điều kiện, tôi không yêu anh nên việc không quan hệ cũng chẳng có gì quá đáng.
Vậy nhưng, đến nay, chúng tôi đã kết hôn 3 năm, tháng nào anh cũng nói “để anh chuẩn bị tâm lý” nhưng biết bao tháng trôi qua anh vẫn vậy, không đụng vào tôi, hứa hẹn… 2 bên gia đình giục có cháu, mẹ anh cắt thuốc bổ tôi uống đến lù người… Không khí gia đình căng thẳng vì nghĩ tôi hoặc anh vô sinh,... Tôi thích cuộc sống này, nhưng cứ vậy mãi có lẽ không phải là cách hay, tôi có nên đi tìm con của 1 người khác thay vì ngồi chờ anh hằng đêm?