Tôi làm thư ký giám đốc cho một tập đoàn lớn. Mới 30 tuổi nhưng tôi đã sở hữu căn hộ chung cư cao cấp, xe sang và cuộc sống sang chảnh, được nhiều bạn bè ngưỡng mộ.
Tháng nào tôi cũng theo sếp ra nước ngoài như cơm bữa. Tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, suy nghĩ của tôi khá phóng khoáng. Với sự nghiệp ổn định, nhan sắc trẻ trung, xinh xắn, nhiều đối tượng muốn đặt vấn đề tìm hiểu nhưng tôi chỉ giữ quan hệ với họ ở mức bạn bè.
Bố mẹ thở ngắn than dài vì họ nghĩ tôi kén chọn, tuổi xuân ngắn ngủi. Sợ con gái ế, mẹ tôi nhờ khắp nơi mai mối tìm con rể.
Lắm lúc bố mẹ nói nhiều quá, tôi không thoải mái, liền đặt vé đi du lịch. Bố mẹ tôi là những người có học thức, am hiểu xã hội, kinh doanh có tiếng trên phố cổ Hà Nội không ngờ vẫn giữ nếp suy nghĩ cổ hủ như vậy.
|
Cỗ cưới nhà chồng bằng thịt chó khiến cô dâu không thoải mái. Ảnh minh họa
|
Trong lần đi dự hội nghị, tôi vô tình gặp Quang - trợ lý chủ tịch tập đoàn bất động sản. Anh xuất thân từ nông thôn, gia đình không khá giả. Tuy nhiên, nhờ có ý chí cầu tiến, thông minh, anh quyết định thoát nghèo bằng con đường học vấn.
Nhờ sự khéo léo, kinh nghiệm làm việc và chí tiến thủ, anh được đề bạt qua các chức vụ cao của công ty.
Quang ga lăng, lãng mạn, ngoại hình so với tôi cũng tương xứng, kinh tế ổn định, có tiền đầu tư nhà hàng, đất đai. Nhìn chuyện chung thu nhập tôi không phải lăn tăn.
So về gia thế, tuy nhà anh không bằng nhà tôi nhưng với lý lịch bản thân hoành tráng, tôi mau chóng bị anh thu hút.
Ngược lại, anh cũng thích tôi ngay từ lần đầu gặp mặt. Quang thường xuyên gửi tặng tôi hoa hồng, kèm theo tấm thiệp ngọt ngào.
Tôi lịch sự mời anh đến nhà chơi, cũng là cơ hội để bố mẹ "xét duyệt" xem đối tượng có phù hợp hay không? Sau vài lần tiếp xúc, bố mẹ tôi tỏ ra hài lòng, ưng ý về chàng trai đó, ra sức vun vào.
Có hôm bố mẹ còn chủ động làm cơm, không cần tôi đồng ý vẫn mời anh đến ăn, tạo sự gần gũi, thân thiết. Gặp đối tượng mình thích, lại được bố mẹ ủng hộ, tôi và anh quyết định đến với nhau chỉ sau 4 tháng quen biết.
Để thể hiện sự nghiêm túc của mình, anh đưa tôi về quê gặp bố mẹ. Gia đình anh sống chân chất, hiền lành. Thấy con trai ra mắt bạn gái, họ vui mừng, mổ cả con lợn, ăn uống linh đình.
Anh giải thích, bố mẹ mình rất hiếu khách, đây là lần đầu tiên anh chính thức dẫn người yêu về nên họ mới làm cỗ tưng bừng.
Quang rất chiều chuộng, tâm lý và chung thủy với tôi. Chỉ cần tôi hắt hơi, sổ mũi, anh lo sốt vó, đưa bằng được người yêu đến bệnh viện khám.
Lần nào đi công tác, anh đều chu đáo mua quà mà tôi thích. Mang tiếng là đàn ông nhưng người yêu tôi sành sỏi trong việc mua mỹ phẩm, đồ chíp, váy đầm, túi xách.
Chưa kết hôn nhưng đi làm có bao nhiều tiền, lương lậu, hoa hồng bao nhiêu, anh đều cho tôi biết rõ.
Yêu nhau 1 năm, chúng tôi lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Theo đó, tiệc cưới nhà tôi làm tại khách sạn lớn trên Hà Nội, còn nhà anh bắc rạp, nấu nướng ở quê.
Vì muốn nở mày nở mặt với họ hàng, bạn bè mình, tôi cho người về sửa sang lại căn nhà của bố mẹ anh khang trang hơn. Phông bạt làm rạp, bàn ghế, sân khấu tôi cẩn thận thuê từ Hà Nội về. Tôi còn bố trí một đầu bếp khách sạn về nấu.
Hai vợ chồng dự định sẽ hưởng tuần trăng mật bên Hàn Quốc. Trước ngày cưới 1 tháng, anh và tôi đi đăng ký kết hôn, hoàn thiện thủ tục pháp lý.
Ngày cưới bên nhà gái, tôi rạng rỡ trong bộ váy cô dâu đính đá và pha lê, đặt từ nước ngoài về với chi phí 200 triệu đồng. Quan khách ai cũng trầm trồ khen ngợi hai vợ chồng là trai tài gái sắc.
Ba ngày sau, tôi lên xe hoa về nhà chồng. Anh nắm tay tôi, nở nụ cười hạnh phúc. Vượt qua chặng đường dài, đoàn xe về đến làng. Họ hàng anh đã có mặt đông đủ, chật kín hôn trường.
Phía nhà tôi, ngoài gia đình, đồng nghiệp, bạn bè đi đưa dâu khá đông, phải lên tới 50 người. Kết thúc màn tổ chức sôi động, nhà trai bắt đầu bày biện mâm cỗ.
Lúc này tôi tái mặt khi mọi người mang ra toàn thịt chó. Họ chế biến đủ các món như thịt luộc, canh măng, thịt xào, thịt nướng xiên ...
Cô dì, chú bác nhà tôi xôn xao, quay ra bàn tán. Mẹ tôi đứng gần đó, vội rỉ tai con gái hỏi: "Mẹ tưởng con đã mời đầu bếp chuyên nghiệp và lên thực đơn trước rồi, sao giờ toàn thịt chó thế này?".
Chồng chị gái tôi là người Pháp, khi nghe vợ giới thiệu món ăn, anh vội đứng dậy, bỏ ra ngoài. Anh nói, mình rất yêu vật nuôi trong nhà, đặc biệt là chó nên không muốn ăn thịt của chúng.
Hai bác ruột hay đi chùa chiền, ăn chay, ngửi đồ ăn khó chịu. Họ tỏ thái độ tức giận ra mặt, cho rằng mình bị nhà trai coi thường.
Chưa hết, dì ruột của tôi, vốn mê tín, chẳng e ngại, thẳng thừng nói nhà trai dùng thịt chó trong hôn lễ rất đen đủi rồi nằng nặc đòi ra xe ngồi.
Tuy nhiên, khách khứa bên nhà anh vẫn vui vẻ ngồi vào mâm ăn ngon lành, rộn ràng cười nói khen cỗ cưới ngon. Tất cả các mâm cỗ bên nhà gái hôm đó, không ai động đũa dù bụng đói meo.
Chứng kiến cảnh tượng đó, lòng tôi giận sôi lên. Ngồi trong phòng tân hôn, tôi căn vặn chồng lý do thay thực đơn mình chuẩn bị bằng thịt chó.
Anh giải thích, do ở quê anh, hầu hết cỗ bàn từ đám cưới, đám ma, mừng thọ... đều dùng loại thịt này.
Ban đầu bố mẹ anh đồng ý chọn các món ăn hải sản nhưng sau khi cả họ ngồi bàn bạc đã thống nhất thay đổi thực đơn. Nếu không làm theo, bố mẹ anh sẽ bị chê trách. Dẫu sao hai người sống ở làng, có điều tiếng gì lại khổ. Anh không báo cho vợ biết vì sợ tôi phản đối.
Nghe lời nói đó, tôi quay ra lớn tiếng mắng mỏ anh, cho rằng nhà chồng coi thường gia đình mình. Tôi thay chiếc váy lộng lẫy bằng trang phục bình thường, tuyên bố ly hôn.
Chồng rối rít xin lỗi vì đã giấu tôi. Anh muốn đợi tiệc cưới tàn, hai vợ chồng bình tĩnh ngồi nói chuyện. Đêm tân hôn lãng mạn bỗng chốc tan biến bởi cuộc chiến tranh lạnh. Tôi bắt chồng xuống đất nằm, nhất quyết không cho anh động vào người.
Từ hôm qua đến giờ, tôi vẫn chưa nguôi giận. Bố mẹ còn gọi điện, than thở chuyện họ hàng cười chê gia đình mình. Tôi xấu hổ vô cùng.