Chồng cũ ngoại tình, thế nên chúng tôi ly hôn. Thực ra, tôi là người hay dỗi nhưng lại dễ nguôi ngoai, ngày ấy mà Tùng xin lỗi, xuống nước năn nỉ có lẽ tôi cũng tha thứ thôi. Thế nhưng anh ta tuyệt nhiên chẳng làm vậy. Thậm chí, khi vợ vạch mặt chuyện "mèo mả gà đồng", Tùng còn vung tay tát tôi, đổi lỗi rằng vì vợ vụng, vợ xấu, vợ hỗn hào, không biết chiều chuộng nên anh ta mới ra ngoài.
Bố mẹ chồng thì lại càng chẳng buồn nói tới, khi đó họ cũng hùa vào bênh vực con trai. Thế là, tôi bỗng trở thành kẻ tội đồ trong cuộc hôn nhân ấy, vì tôi kém cỏi nên chồng phải ra ngoài tìm niềm vui.
(Ảnh minh họa)
Quá uất ức, tôi ôm con về ngoại. Cứ nghĩ một thời gian nữa nguôi ngoai, Tùng sẽ tìm tôi để xin lỗi. Thế mà 3 tháng trời, anh ta không thèm tới thăm con trai hơn 1 tuổi. Thằng bé đang tuổi bập bẹ tập nói lúc nào cũng gọi "pa pa, ba ba", lòng tôi càng đau nhói.
Cuối cùng, tôi phải hạ mình hẹn gặp Tùng, nhưng anh ta khiến tôi bất ngờ lần nữa khi đưa ra tờ đơn ly hôn. Tôi choáng váng, tay run lên, nước mắt cứ tuôn không thể ngừng được. Tùng lạnh lùng bảo:"Anh có con mới rồi, cô ấy sẽ sinh cho anh một đàn con, thế nên Bon em cứ nuôi, khi nào rảnh anh sẽ qua thăm. Em kí đi, rồi từ nay mình đừng làm phiền nhau thêm nữa".
Những tháng ngày sau đó, tôi gắng vượt qua nỗi đau, một mình nuôi con. Về phần chồng cũ, tôi không hề liên lạc với Tùng, anh cũng tuyệt nhiên chẳng hỏi thăm con 1 câu. Bố mẹ chồng cũng không tới thăm Bon. Suốt 4 năm trời, anh ta không ghé thăm, cũng chẳng nhắn tin hay đả động gì, như thể chúng tôi không hề liên quan cuộc đời anh ta vậy. Mà tôi cũng nghe phong thanh rằng Tùng đã rời khỏi quê, đi làm ăn cùng vợ mới ở xa lắm.
Thoắt cái đã 4 năm, tôi hiện giờ kinh doanh ổn nên cũng có của ăn của để. Tôi chưa có ý định đi bước nữa, vẫn sống cùng bố mẹ ruột. Bon thì đã lớn, đang học lớp mẫu giáo 5 tuổi, khá chững chạc và hiểu chuyện.
Hôm gần đây, thằng bé đang chơi với bạn bỗng chạy ào về nhà, dẫn theo một người rồi gọi ầm cả lên:"Mẹ ơi, mẹ ơi, có chú này tìm mẹ này".
Tôi chết lặng khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt. Mấy năm trời không gặp mà Tùng gầy xọp hẳn đi, già hơn tuổi nhiều lần. Trong khi tôi đang bối rối, Tùng lại bất ngờ gọi tên, rồi quay sang ôm Bon, bảo thằng bé gọi bố:"Bon, bố đây! Là bố đây, gọi bố đi con".
Thằng bé sợ hãi, giãy ra rồi khóc thét, bỏ chạy. Tôi thì lúc này mới trấn tĩnh lại, yêu cầu Tùng đừng hành động lỗ mãng khiến thằng bé sợ. Lúc này anh mới cầm tay tôi, kể lại những năm xa tôi cuộc sống không hề dễ dàng.
Anh ta theo vợ mới đi lập nghiệp, nhưng cô ta chỉ có ăn bám, lại còn ngoại tình. Và mãi gần đây, đứa con kia bị ngã, phải nhập viện, Tùng mới hay đó không phải con ruột anh. Xét nghiệm ADN đứa thứ 2, cũng không phải con anh nốt.
Chưa kể lao động nặng khiến Tùng đau ốm liên miên, gầy gò, xuống sắc. Nhiều lần muốn về nhưng vợ mới luôn lấy cái chết ra đe dọa, giữ chân.
Và khó khăn lắm anh mới bỏ về được, anh muốn nhận lại bé Bon. Tới lúc này, tôi mới thấy thật sự nực cười. Hóa ra, anh ta cũng chẳng phải yêu thương, nhớ nhung gì thằng bé. Chẳng qua là vì phát hiện 2 đứa con của vợ mới không phải con ruột mình, bị lừa dối, bị phản bội nên mới quay về tìm tôi.
Tôi đã từng ngu, đương nhiên không thể tiếp tục. Tôi tức giận từ chối, xua đuổi nhưng Tùng khóc lóc nói mình bị bệnh hiểm nghèo. Anh ta cầu xin tôi những tháng ngày cuối đời được nhìn con, được Bon gọi là bố.
Tôi đuổi Tùng đi ngay không nể nang. Thế nhưng sau đó tôi vẫn suy nghĩ rất nhiều. Những gì anh ta trải qua cũng coi như báo ứng. Nhưng nếu anh ta bệnh thật, tôi có nên cho con trai gặp mặt, gọi bố không? Dẫu sao anh cũng là bố ruột của thằng bé mà.