Bố đẻ nhập viện, vợ hỏi tiền chồng, sững sờ vì câu trả lời

Gọi điện nhờ chồng thu xếp tiền để về quê lo cứu chữa cho bố thì nhận được sự lạnh lùng của anh ấy.

Tôi năm nay 30 tuổi, kết hôn được 3 năm và hiện tại hai vợ chồng đã có một cô con gái đầu lòng tròn 2 tuổi.

Chồng hơn tôi 2 tuổi, anh ấy sống tự lập nên khi lấy nhau tôi và chồng cùng nhau san sẻ mọi khó khăn của cuộc sống. Cũng may, nhờ sự chịu khó, chăm chỉ của chồng mà gia đình nhỏ của tôi không rơi vào cảnh thiếu thốn bao giờ.

Công việc của tôi dù lương không cao nhưng hàng tháng vẫn chủ động tiền học, tiền sinh hoạt phí và ít khi phải xin chồng đưa thêm tiền. Kinh tế trong nhà do chồng nắm giữ vì anh ấy làm ra nhiều tiền hơn, biết tiết kiệm và quản lý tốt tiền nong.

Vậy nên các khoản lớn trong nhà do chồng tôi đảm nhiệm, tôi chỉ lo tiền sinh hoạt phí, thành ra nhiều khi cũng không có tiền trong tay, cần gì thì trao đổi trước với chồng rồi anh ấy thấy hợp lý mới đưa cho.

Bo de nhap vien, vo hoi tien chong, sung so vi cau tra loi

Nhiều khi tôi cũng thấy ngột ngạt vì đi làm có lương mà cứ như phụ thuộc vào chồng, tiêu không đủ là phải xin chồng trong sự cáu giận của anh ấy, cứ như thể tôi thất nghiệp không bằng.

Cách đây mấy ngày, mẹ tôi từ dưới quê gọi điện thông báo bố tôi bị bệnh nặng nằm cấp cứu ở bệnh viện, gia đình đang rất lo lắng cho sức khỏe bố tôi và cần nhiều tiền để lo viện phí…

Tôi vừa khóc, vừa gọi điện cho chồng xem anh ấy có tiền không để đưa cho tôi về quê gấp lo liệu cho bố.

Không một lời hỏi han bố vợ, chồng tôi còn trách móc: "Đã bảo ông bao nhiêu lần rồi uống ít rượu thôi, giờ mới sáng mắt ra, khổ vợ, khổ con cháu. Mà về thăm ông sao mà phải mang tiền nhiều làm gì, nhà còn bà ngoại, đứa em nữa chứ riêng nhà mình đâu mà phải lo hết. Bố mẹ anh ốm có bắt em lo tiền bạc đâu, giờ ông ngoại đi viện lại bắt anh phải gánh?".

Thôi thì tiền bạc tính sau, tôi rủ chồng cùng về thăm ông ngoại thì anh ấy từ chối luôn: "Em cứ chạy về đó trước đi, xem ông thế nào, nếu không sao thì lên luôn nhé đừng có mà lấy cớ để ở lì dưới đó. Về mà lo cơm nước, nhà cửa, không ai làm cho đâu. Để dịp Tết anh về, đằng nào cũng phải về, tiện thể thăm ông luôn".

Về chăm bố ở viện mấy hôm mà chồng liên tục nhắn tin, gọi điện thúc giục vợ lên. Không một lời hỏi han, động viên bố vợ lần nào, chồng tôi còn so đo, tính toán thiệt hơn về chuyện tiền bạc với bên nhà vợ.

Ai cũng hỏi chồng đâu, sao không thấy về thăm bố vợ mà tôi thấy chạnh lòng. Tôi thấy thương bố mẹ đẻ tôi, nuôi nấng con bao nhiêu năm đến lúc lớn lên đi lấy chồng ở xa, chưa quà cáp đáng kể, báo hiếu được ngày nào mà luôn bị chồng so đo, dè bỉu.

Bố mẹ đẻ của tôi luôn quan tâm, yêu quý con rể, còn hay thu vén, cho vợ chồng tôi quà quê và cả tiền nữa lúc vợ chồng tôi gặp khó khăn, vậy mà anh ta lại dửng dưng với nhà vợ.

Chồng tôi là keo kiệt và sống bạc tình như thế, tôi phải làm gì để thay đổi anh ấy? Nếu không chịu đựng được nữa, tôi có nên nghĩ đến chuyện ly hôn?

Sau lần về ăn Tết nhà vợ, chồng bỗng trở thành con người khác

Sau lần ăn Tết ở nhà ngoại, chồng có cái nhìn khác về tôi và cũng thức tỉnh chính bản thân mình.

Cách đây 2 năm, tôi lấy chồng. Những ngày đầu về nhà chồng còn bỡ ngỡ nên tôi rất lo lắng. Tôi liên tục dặn chồng nhắc nhở mình về thói quen của bố mẹ chồng để biết đường làm theo. Con dâu mới lúc nào cũng lo lắng không phải phép, không quán xuyến được mọi việc trong nhà.

Tính chồng tôi xuề xòa nên với anh không có việc gì là quá quan trọng. Lúc nào câu cửa miệng của anh cũng là “không sao đâu, bố mẹ anh dễ ấy mà”. Nói là vậy nhưng thân làm dâu, tôi luôn muốn hoàn thành trách nhiệm và làm thật tốt nhiệm vụ của mình.

Sau lan ve an Tet nha vo, chong bong tro thanh con nguoi khac

Ảnh: Khang Chu Long

30 Tết đầu tiên ở nhà chồng, tôi tất bật ngược xuôi đi mua bánh kẹo, hoa đào, mai ngày Tết để trang hoàng nhà cửa. Dù mẹ chồng không mấy hài lòng với cách trang trí của con dâu nhưng bà vẫn lặng im cho tôi làm. Xong xuôi, mẹ góp ý tôi phải thế này, phải thế kia. Lúc đó tôi hơi tủi thân nên rơm rớm nước mắt và bị chồng phát hiện.

Những ngày sau đó, dù là việc nhỏ anh cũng nhắc tôi phải làm sao để vừa lòng bố mẹ. Anh bắt đầu thấy mọi việc cần phải để tâm hơn.

Mùng 1 Tết, tôi là dâu mới nên phải đi chào hỏi họ hàng khá nhiều. Nói là nghỉ Tết nhưng tôi thấy mệt gấp nhiều lần những ngày đi làm. Tôi than thở một chút thì anh càu nhàu nói tôi tính tiểu thư.

Sang ngày mùng 2, một mình tôi chuẩn bị cỗ bàn trong bếp, cả nhà ngồi bên ngoài ăn uống chúc tụng khiến tôi chạnh lòng, muốn rơi nước mắt. Tiệc tùng xong xuôi, trời rét căm căm, tôi lại một mình rửa bát đến tê cứng bàn tay.

Tôi vào trong nhà run lẩy bẩy nhưng chồng không thông cảm còn bĩu môi trách móc. Bữa cơm hôm đó có rất nhiều món, tôi làm bằng cả tấm lòng nhưng không nhận được lời khen nào từ chồng và bố mẹ chồng.

Mùng 3 Tết, tôi được về nhà ngoại. Khỏi phải nói cũng biết tôi vui thế nào.

Năm đó ở nhà vợ, chồng nhận ra bố mẹ chiều chuộng tôi vô cùng. Tôi không phải động chân động tay vào mấy việc nhỏ trong nhà. Hơn cả, chị dâu tôi dù là dâu trưởng cũng không phải làm bất cứ việc gì.

Trước Tết, mẹ tôi đã lo chuẩn bị tất cả bánh kẹo, đồ dùng cần thiết trong nhà. Những thứ có thể đi mua được, mẹ tôi sẽ tự sắm hoặc nhờ cô giúp việc sắm trước đó. Những thứ cồng kềnh, anh trai tôi là người lo liệu.

Đến bữa cơm, cả nhà cùng nhau nấu nướng. Mẹ chồng, con dâu, con gái, con trai chung tay cùng chuẩn bị, chỉ có chồng tôi là ngồi uống nước bên ngoài. Xong xuôi, cả nhà cùng nhau ngồi ăn, nói chuyện rôm rả chứ không để ai ở lại trong bếp một mình.

Mẹ tôi còn ưu tiên con dâu không phải dọn dẹp vì có bộ móng tay đẹp. Anh trai thì nhanh nhẹn đeo bao tay rửa bát giúp vợ và mẹ cũng coi chuyện đó rất bình thường.

Năm đó chồng có vẻ ngạc nhiên về khung cảnh ăn Tết ở nhà vợ. Người chưa từng vào bếp nấu nướng như tôi lại trở thành đầu bếp chính ở nhà anh. Người chưa từng sắm sửa Tết trong gia đình như tôi lại trở thành nội trợ chính giúp mẹ chồng mọi việc từ A đến Z. Tuy có hơi vụng về nhưng đó là sự cố gắng hết sức của tôi.

Tôi tin, những hình ảnh về cái Tết gia đình ở quê ngoại năm trước khiến chồng phần nào chột dạ. Thế nên, Tết năm nay, chồng tuyên bố, vợ chỉ việc làm đẹp, sơn móng tay, làm tóc, mọi việc cứ để anh ấy lo.

Anh cảm thấy tôi đã nỗ lực rất nhiều để trở thành một người con dâu tốt. Sự vụng về chưa được lòng mẹ chồng ấy cũng chính là kết quả rất tốt mà tôi trông đợi. Vậy thì tại sao anh không nỗ lực để trở thành một người chồng sẵn sàng san sẻ cùng vợ mình?

Tôi hi vọng từ năm nay, Tết không còn là gánh nặng. Tết sẽ là ngày sum họp, vui vẻ thực sự của cả nhà chúng tôi.

Độc giả Thanh Thanh (Hải Phòng)

Ân hận vì không nghe lời bố mẹ, lấy phải chồng hãm tài

Nhà người ta con rể như con trai, còn nhà em từ ngày có rể, bố mẹ lúc nào cũng phải điên đầu. Nghĩ là nản không tả được.

Nói thì lại bảo xấu chàng hổ ai nhưng đúng thật càng ngày em càng thấy chồng em là một kẻ tồi tệ. Cũng chẳng qua vì con mà em nín nhịn sống tới giờ này không thì em bỏ lâu rồi.
Cũng tại ngày trước em yêu bằng tai vì anh ta hót giỏi lắm, nói ngọt tới kiến trong lỗ cũng phải chui ra.

Dấu hiệu người bị đột quỵ, cách sơ cứu không lỡ "thời gian vàng"

Nhiều người bệnh vẫn chủ quan khi thấy biểu hiện đột quỵ chưa rõ ràng, hoặc chỉ cho rằng bị trúng gió và sử dụng các phương pháp dân gian, làm chậm trễ thời gian điều trị.

Tôi nghe nhiều người nói mùa đông, thời tiết lạnh rất dễ xảy ra đột quỵ. Gia đình có bố mẹ, ông bà đều là người cao tuổi nên tôi khá lo ngại. Vậy dấu hiệu đột quỵ như thế nào và khi xuất hiện dấu hiệu đó, chúng ta phải xử lý ra sao?

Dau hieu nguoi bi dot quy, cach so cuu khong lo

Đọc nhiều nhất

Tin mới