Vợ chồng tôi tình cờ gặp nhau khi cùng đi xuất khẩu lao động. Vì sống xa quê nên chúng tôi yêu nhau tha thiết. Theo đánh giá của bạn bè, chồng tôi là người rất nhanh nhạy và hơn hẳn tôi về diện mạo. Anh còn tâm sự với tôi rằng: "Anh yêu em không phải vì em xinh đẹp mà vì sự dịu dàng và chịu khó của em". Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Khi chúng tôi về nước, gia đình hai bên tổ chức đám cưới linh đình. Do đã có vốn liếng nên hai đứa còn mua được một căn nhà riêng ở thành phố. Suốt thời gian ở bên nước ngoài, chồng cũng mở rộng mối quan hệ và học được tiếng nên khi trở về, anh có nhiều mối làm ăn mở rộng hơn.
Chúng tôi thành lập công ty và buôn bán làm ăn rất phát đạt. Chỉ trong 5 năm, chúng tôi đổi căn hộ hạng sang to rộng hơn và chồng còn mua cho tôi và anh mỗi người một chiếc xe ô tô riêng để tiện đi lại. Trong nhà anh sắm sửa mọi thứ, có cả giúp việc nên tôi hầu như không phải làm gì cả.
Tôi sinh hai con một trai, một gái khiến bạn bè, làng xóm và họ hàng ai cũng ngưỡng mộ. Đúng là tôi chẳng thiếu gì về vật chất nhưng từ khi có tiền chồng cũng không mấy chia sẻ với tôi. Thậm chí đi làm cả ngày về anh cũng không nói một lời, chuyện chăn gối thì càng không. Suốt một năm vừa qua, tôi cảm thấy rất cô đơn, buồn tủi. Dù rằng chồng cho tôi mọi thứ về vật chất nhưng tinh thần lại hoàn toàn không có.
Trong một lần đi liên hoan công ty của chồng, tôi phải lòng chính nhân viên của anh. Người đàn ông này kém tôi 5 tuổi nhưng chẳng hiểu sao lúc ngồi uống rượu cùng nhau, cả hai đều cảm nhận được sức hút mạnh mẽ của đối phương.
Tôi chủ động liên hệ nhắn tin qua lại và nhận được sự đáp trả nhiệt tình của trai trẻ. Khi đang say đắm trong mối quan hệ vụng trộm thì bỗng một ngày, tôi gặp tai nạn. Trong lúc cấp cứu ở bệnh viện, chồng cầm điện thoại của tôi và biết rõ mọi việc.
Chồng đã âm thầm gọi điện cho nhân viên của mình, hai người gặp nhau nói chuyện gì tôi không rõ nhưng sau đó, người tình đã đến bệnh viện chăm sóc tôi tận tình chu đáo. Dù bác sĩ đã chạy chữa nhiệt tình nhưng tôi bị hỏng một bên mắt, giờ chỉ còn một bên.
Hành động của chồng khiến tôi nhận ra rằng anh đã biết tất cả những gì tôi làm nhưng không một lời mắng mỏ, ngược lại anh còn đồng ý cho người tình đến bên cạnh tôi. Lúc này vừa chán nản với việc mình bị thương tật, vừa bị chồng phát hiện ngoại tình, tôi đâm ra bất cần đời. Tôi nghĩ bụng, mặc cho anh thích làm gì thì làm, kể cả ly hôn tôi cũng đồng ý.
Tất cả những gì tôi phỏng đoán đều ngoài những suy nghĩ, hành động của chồng. Khi tôi xuất viện, trước mặt tôi và người tình của tôi, chồng nói: "Tiền viện phí hết 300 triệu, giờ là lúc người tình của cô phải về nhà để làm giúp việc, trả hết nợ rồi tính tiếp". Chồng vừa nói xong, người tình của tôi cũng chấp nhận. Tôi không thể tưởng tượng được anh lại nghĩ ra chiêu trò đó và người tình của tôi cũng đồng ý. Còn chồng đưa ra yêu cầu với tôi: "Giờ cô chỉ việc thực hiện theo, đừng chống đối".
Giờ ba chúng tôi sống trong một căn nhà, bao gồm cả con cái của tôi nữa khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi không biết phải làm sao, nếu sống chung lâu dài, khi con cái tôi lớn lên, nó sẽ ảnh hưởng tâm lý thế nào? Một đứa 3 tuổi và một đứa 18 tháng tuổi, tuy còn nhỏ nhưng chắc chắn sau này chúng nó sẽ biết. Tại sao chồng không ly hôn tôi luôn mà lại hành hạ tinh thần tôi một cách dã man thế này? Không biết bước hành động tiếp theo của anh là gì, tôi không thể lường được? Tôi biết lỗi là do mình, nhưng tôi có thể đơn phương ly hôn không?