Cuối cùng tôi cũng biết thân phận đứa bé mẹ người yêu đang bồng

Đến nhà người yêu, tôi thấy mẹ anh đang bồng bế một đứa bé, bà lập tức trốn trong phòng đầy mờ ám.

Tôi và Đức yêu nhau tới nay được khoảng 1 năm. Trước đó, tôi đã độc thân tận 3 năm trời, không hề yêu bất cứ một ai vì mối tình trong quá khứ như rút toàn bộ năng lượng. Tôi đã chẳng còn tin vào tình yêu, thù ghét đàn ông cho tới khi gặp Đức. Anh ấy đúng là mẫu người làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ tiêu cực của tôi.

Đức hơn tôi 2 tuổi, hiện tại anh còn là trụ cột chính trong gia đình. Nói vậy là hiểu Đức kiếm tiền giỏi như thế nào. Trong một lần tuyển dụng, Đức chính là người đã phỏng vấn tôi vòng cuối. Anh nói khá ấn tượng với phong thái tự tin của tôi mặc dù toàn bị hỏi câu khó. Trong khoảng thời gian đợi kết quả tuyển dụng, Đức có chủ động nhắn tin liên hệ với tôi giống như một kiểu tán tỉnh. Có thể mọi người không tin nhưng tôi và Đức từ mối quan hệ nhà tuyển dụng - ứng viên đã chuyển thành tình yêu chỉ sau gần 2 tuần.

Song chính bởi lẽ đó, tôi đã không đồng ý vào làm cùng công ty với Đức. Khi đã yêu đương nghiêm túc, quan điểm cá nhân của tôi là không làm việc chung để tránh xảy ra các bất đồng. Tốt hơn hết là "Xa thơm, gần thối". Đức cũng không phản đối chuyện này vì tôi mới là điều quan trọng hơn với anh ấy.

Cuoi cung toi cung biet than phan dua be me nguoi yeu dang bong

Ảnh minh họa.

Sau 1 năm yêu nhau, chúng tôi cũng đã nói về những chuyện xa hơn như làm đám cưới. Dẫu biết mối quan hệ này chưa gọi là quá dài, nhưng quả thật cả tôi và Đức đều đã nhiều tuổi, một người 29, một người 31, thành ra nếu về chung một nhà sẽ là điều tuyệt vời.

Đức còn cực kỳ hợp tôi trong khoản chiều chuộng bạn gái cũng như chuyện "chăn gối". Chỉ có một điều tôi thấy không yên tâm lắm về bạn trai chính là việc anh rất kín đáo trong khi chia sẻ về gia đình. Anh bảo anh là con một, vậy mà trong ví của Đức lại có ảnh bố mẹ chụp cùng hai con trai. Vậy người đàn ông kia là ai mà Đức không hề đề cập? Tất cả sự tò mò này tôi giữ trong lòng bởi không muốn bản thân trở thành kẻ tọc mạch.

Bên trong, mẹ Đức bồng bế một đứa bé chỉ tầm khoảng 1 tuổi. Bà đang ru cháu ngủ. Tôi đoán chắc đó là con của một người nào đấy trong họ hàng và mẹ Đức trông hộ. Nhưng khi tôi lên tiếng, mẹ Đức liền chạy vào trong phòng với dáng vẻ vội vã, sợ hãi. Rồi từ một phòng khác, bố của Đức ra mở cửa cho tôi. Sau khi đưa cho bác trai bánh và hoa quả, bác gái vẫn đóng chặt cửa ở trong phòng kia. Tôi cũng chưa kịp hỏi đứa bé là ai, nhưng điều bất ngờ là nhìn lên khu vực gần ti vi thì thấy ảnh gia đình gồm 4 thành viên: hai bác, Đức và một người nữa.

Tôi quyết định sẽ phải hỏi bạn trai cho ra nhẽ. Lần này, tôi cực kỳ gay gắt. Đức cuối cùng cũng thừa nhận, cả nhà anh đang giấu tôi một chuyện. Đó là việc Đức có một người anh trai lập gia đình và có con nhưng anh trai lẫn chị dâu đều đã mất sau vụ tai nạn. Đứa bé kia là cháu của Đức. Tôi hỏi lại ngay: "Thế sao anh không nói ngay từ đầu mà phải giấu?"

Đức bảo vì sau này đứa bé sẽ do anh ấy chăm sóc, kể cả khi Đức lấy vợ. Anh chưa sẵn sàng nói với tôi tất cả vì sợ tôi sẽ không muốn vướng bận nhiều trách nhiệm. Dù tôi rất giận vì Đức giấu chuyện quan trọng nhưng ngẫm lại thì thấy anh cũng có nỗi khổ tâm riêng. Điều này đồng nghĩa mai sau khi lấy Đức, tôi cũng phải chia sẻ trách nhiệm với việc chăm cháu của anh. Liệu rằng tôi có đủ bao dung để nuôi một đứa bé hay không?

* Tiêu đề bài viết đã được biên tập lại

Tê bì chân tay có thể là dấu hiệu của bệnh lý nguy hiểm

Cảm giác tê bì ở tay và chân là triệu chứng rất phổ biến, đặc biệt là thường xảy ra khi giữ một tư thế trong một thời gian dài như ngồi, đứng hay khi ngủ dậy.

Tình trạng này không gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính mạng, nhưng nếu các triệu chứng xuất hiện với tần suất liên tục thì người bệnh cần thăm khám ngay để kiểm tra xem có mắc bệnh lý bên trong nguy hiểm như: Thoát vị đĩa đệm, đau thần kinh tọa, viêm khớp dạng thấp, hẹp ống sống, thiếu máu não do thoát vị chèn ép, bệnh đa xơ cứng… hay không.

Cho người ăn xin vài đồng tiền lẻ, tôi giật mình hoảng hốt vì...

Ngay lập tức tôi cúi xuống nhìn mặt người đó. Đúng rồi, đó chính là anh. Tại sao lại ra nông nỗi này?

Tôi có một người anh trai, học rất giỏi, là niềm tự hào của cả dòng họ. Ngày anh nhập học, bố mẹ tôi đã bán hết những tài sản giá trị trong nhà để có tiền lo cho anh. Những năm sau đó bố tôi ra phố làm thuê kiếm tiền nuôi anh em tôi ăn học.

Ra trường với tấm bằng loại giỏi, anh tôi dễ dàng xin được một công việc với mức lương rất cao, hơn 50 triệu một tháng. Làm nhiều tiền là thế nhưng anh trai lại không gửi một ít tiền nào về cho bố mẹ và phụ tôi ăn học.

Mất ăn mất ngủ vì nợ chị 2 tỷ nhiều năm chưa trả được

Mỗi lần vợ muốn về nhà nội chơi, tôi lại bảo khi nào làm được nhiều tiền rồi mới về.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không đi làm công ty mà xin tiền bố mẹ đầu tư mở cửa hàng riêng. Khi quy mô còn nhỏ, cửa hàng hoạt động rất tốt. Sau vài năm làm ăn tốt, tôi đã mở rộng thành công ty.

Tôi đã không lường hết được những khó khăn trước mắt, thương trường như chiến trường, với tính cách ngựa non háu đá, tôi đã gặp trái đắng. Do không kiểm soát chặt các khâu trong quá trình sản xuất, hàng của tôi làm ra bị lỗi không bán được và bị phạt hợp đồng.

Đọc nhiều nhất

Tin mới