Trong một ngôi chùa cũ nát, một chú tiểu chán nản thất vọng nói với hòa thượng:
“Thầy ạ, ngôi chùa bé xíu này của chúng ta chỉ có con và thầy, lúc con xuống núi hóa duyên, người ta đều dùng những lời lẽ cay độc để nói con, họ nói con là hòa thượng hoang, tiền hương dầu mà họ cho chúng ta lại càng ít.
Hôm nay con đi hóa duyên, trời lạnh như vậy nhưng chẳng ai mở cửa cho con cả, nên cơm chay xin được cũng chẳng được là bao. Xem ra nguyện vọng xây một ngôi chùa trăm gian, chuông kêu không dứt mà thầy nói, e rằng khó mà thành hiện thực được”.
Lão hòa thượng áo cà sa cũng không nói gì, chỉ nhắm mắt yên lặng lắng nghe.
|
Ảnh minh họa. |
Tiểu hòa thượng thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng vị sư già mở mắt và hỏi: "Gió bấc thổi mạnh, bên ngoài lạnh cóng, con có thấy lạnh không?".
Tiểu hòa thượng run rẩy nói: "Con lạnh, hai chân con tê cóng cả rồi”.
Lão hòa thượng nói: “Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi”.
Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn, chui vào trong chăn ngủ.
Một giờ sau, lão hòa thượng hỏi: “Bây giờ con có thấy ấm không?”
Tiểu hòa thượng trả lời: “Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy!”.
Lão hòa thượng nói: “Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?”.
Nghe vậy, tiểu hòa thượng mỉm cười: "Sư phụ, ngươi thật hồ đồ, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được? Phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!”.
Lão hòa thượng giải thích: "Nếu chăn bông không làm cho chúng ta ấm áp mà phải dựa vào chúng ta để ấm lên, vậy thì chúng ta đắp nó lên để làm gì?".
Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút rồi nói: "Mặc dù chăn bông không thể cho ta ấm áp, nhưng cái chăn dày có thể giữ ấm cho ta, khiến ta ngủ thoải mái trong chăn".
Trong bóng tối, vị sư già mỉm cười đầy ẩn ý: “Chúng ta là hòa thượng, tụng kinh đánh chuông, chẳng phải giống như người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó, “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong mơ được sao?”.
Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất sớm đi xuống núi hóa duyên. Tiểu hòa thượng cũng vẫn gặp phải những lời ác như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng trước sau gì đều giữ vững thái độ nho nhã và lễ độ đối xử với mọi người.
Mười năm sau, ngôi chùa một gian cũ kỹ của hai thầy trò dần trở nên rộng rãi theo thời gian, tăng nhân nhiều hơn, hương khách xa gần tìm đến, chú tiểu ngày nào cũng đã trở thành sư trụ trì của chùa.
Câu chuyện về chiếc chăn bông đã chứa đựng trong nó một bài học vô cùng sâu sắc. Có những điều tưởng chừng như phức tạp, không thể tìm được lời giải thì đáp án lại ẩn trong những điều giản đơn.
Chiếc chăn bông muốn trở nên ấm áp thì cần được dụng tâm sưởi ấm trong một thời gian dài. Càng ủ lâu càng giữ nhiệt và tỏa ra nhiều hơi ấm. Cũng như khi bạn mở rộng tâm lượng, sống bằng lòng vị tha sẽ ảnh hưởng rất lớn tới những người xung quanh.
Giống như tiểu hòa thượng trong câu chuyện trên nếu vẫn giữ sự ghét bỏ trong tâm, khi bị người khác cười nhạo mà sinh phiền não toát ra nơi hành động và diện mạo thì sẽ không thể trở thành một vị sư trụ trì tâm đức như 10 năm sau.
Vậy nên khi bạn đối tốt với người khác, họ sẽ đối tốt lại bạn. Trái lại khi bạn hại người, họ cũng sẽ hại lại bạn. Đừng cố xây dựng hạnh phúc trên sự bất hạnh của người khác, bạn sẽ vướng vào lưới của hận thù.
Chỉ có tình yêu thương chân thành, luôn mong ước giúp đỡ được người khác mới là con đường đem đến hạnh phúc thực sự.