Sư phụ của chúng tôi đã từng nói như thế - “Đứng trước Tam Bảo, Thầy không dám vọng ngữ, nói sai. Thầy xin đảm bảo với các phật tử, địa ngục là như thế!”
Cuộc sống bây giờ có rất nhiều cơ hội. Thế nên người ta cũng phải sống sao cho thật cơ hội. Người phố thị bây giờ bị phân tán tâm trí nhiều lắm, bởi ai cũng nhăm nhăm với mục đích lập nghiệp, kiếm tiền, làm giàu. Và nhiều người bắt đầu thoái hoá, xấu đi rất nhiều để theo đuổi mục đích, nhu cầu.
Giả như, một cô gái se sua chưng diện, lượn lờ shopping, mua sắm một chiếc váy, một lọ nước hoa quyến rũ, hay một thỏi son hấp dẫn. Không còn đơn giản là cái đẹp nữa, nếu cái vỏ đẹp ấy để nhằm câu chài một tình nhân, một doanh nhân, một quan chức tham nhũng, một người chồng, người cha...
Xuất phát từ một chiếc váy: Người sản xuất váy, người đi buôn váy, người kích cầu, quảng cáo cái váy, người đi mua váy và mặc váy. Kẻ háo sắc lắm tiền, thèm người mặc váy.
|
Ảnh minh họa.
|
Xoay quanh cũng chỉ vì ái dục, sắc dục. Lại cũng vì cái váy mà một quan chức thì tham nhũng, ra chỉ thị sai, chính sách sai, làm khổ biết bao người dân khác... người dân đói làm càn, lại tạo tội, lại cố kiếm tiền... lại cố làm ra nhiều cái váy để bán, để buôn, để kiếm tiền... họ tiếp tục cuốn theo dòng xoáy chung. Tất cả hệ luỵ ấy kéo theo một cơ số người xuống địa ngục.
Đấy mới chỉ là câu chuyện một cái váy, còn bao nhiêu thứ khác được coi là nhu cầu xa xỉ của cuộc sống này. Địa ngục chẳng đâu xa, cứ nhìn cuộc sống vần xoay là thấy cửa địa ngục mở, đón chờ rất nhiều người.
Tại sao chỉ vì chuyện cái váy… mà một quan chức lại ra chỉ thị sai, chính sách sai, làm khổ biết bao người dân khác? Đơn giản vì "khi tình sinh thì trí cắt" - nguyên lý này được đức Phật dạy từ ngàn xưa. Khi con người ta ham mê sắc dục, ái dục thì lương tâm, trí tuệ bị lu mờ.
Một người có địa vị tốt, làm quan chức là do có phúc rất lớn, nhưng khi họ quyết định mắc vào cái váy, khi họ muốn tham nhũng, thì phúc sẽ rẽ đi hướng khác, trí tuệ không còn tỉnh táo, sáng suốt nữa. Vì thế họ ra quyết định nào là báo hại xã hội quyết định ấy!
Tương tự nguyên lý ấy, một doanh nhân khi ra quyết định nhầm, làm khổ nhiều nhân viên, và làm ảnh hưởng đến đối tác, doanh nghiệp, cộng đồng. Bởi khi ham mê sắc dục, ái dục thì phúc rẽ đi hướng khác, lương tâm và trí tuệ không còn tỉnh táo, sáng suốt nữa. Vì thế họ ra những quyết định sai lầm, đủ để suy sụp, phá sản.
Tại sao phúc rẽ đi hướng khác? Bởi luật nhân quả chi phối toàn bộ ý nghĩ, hành động, lời nói.
Những người ham làm giàu, ham làm đẹp đã tạo nên sắc màu cho cuộc sống. Sự nỗ lực kiếm tiền, làm giàu hay cố gắng làm đẹp của người A sẽ đẩy người B rơi vào lộn xộn hơn, khổ đau nhiều hơn. Nếu người trong cuộc biết nhìn xa trông rộng, biết nhìn sâu vào “nỗ lực” làm giàu, làm đẹp của mình thì sẽ nhận ra sự ảnh hưởng đến ai? tác hại cho cộng đồng như thế nào?
Có ai nhìn thấy đằng sau sự hưởng thụ, sung sướng của người này, lại là cái khổ phiền não của người khác. Làm sao để thấy?!
“Địa ngục là nơi dành cho những kẻ không thấy lỗi của mình, hoặc không chịu nhận lỗi của mình”. Sư phụ của chúng tôi đã từng nói như thế - “Đứng trước Tam Bảo, Thầy không dám vọng ngữ, nói sai. Thầy xin đảm bảo với các phật tử, địa ngục là như thế!”
Hàng ngày, cuộc sống luôn luôn chuyển động, theo con mắt của đạo học thì ta sẽ thấy nhiều người tiến gần địa ngục hơn. Dường như thẻ visa xuống địa ngục ngày càng nhiều.