Hai hôm nay, dân mạng lại được dịp xôn xao bàn tán về một bài văn "lạ" bị điểm 2 được cho là của một học sinh trường THPT thị xã Quảng Trị. Đề bài văn yêu cầu viết về cảm nhận của bản thân về một sự việc và phần bài làm đã khiến hầu hết ai đọc cũng phải cười bò vì sự hồn nhiên “khó đỡ” trong cách sử dụng câu chữ của người viết.
|
Bài văn phải nhận điểm 2 và lời phê lưu ý cách sử dụng ngôn từ khi viết văn.
|
Nguyên phần bài viết như sau:
"Đề bài: Cảm nhận của em về ngày đầu tiên bước vào trường THPT thị xã Quảng Trị.
Bài làm: Với tuổi học trò, ai ai cũng có những bồi hồi, nao nao của buổi tựu trường. Nhưng với em có lẽ ngày đầu tiên được bước vào cánh cửa của Trường trung học phổ thông thị xã Quảng Trị là ngày đáng nhớ nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện, rụt rè và bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng đẹp đẽ.
Ngày đầu tiên đến trường, đó là một ngày nóng bức, ngoài trời nhiệt độ lên đến ba mươi chín độ xê, tầm nhìn xa trên mười ki lô mét, không khí tuy trong lành nhưng nóng quá làm cho tôi đổ mồ hôi ướt hết cả áo. Đêm trước đó, đa số ai cũng không yên vì lo lắng, mong chờ ngày đến trường nhưng tôi thì lại khác, tôi ngủ ngon lắm. Sau khi chuẩn bị các thứ cần thiết thì tôi leo lên giường nằm ngủ với những giấc mơ đẹp đẽ.
|
Người viết thường xuyên đem những câu khẩu ngữ vào bài văn của mình.
|
Ngày hôm đó, tôi dậy thật sớm lúc năm giờ tê, tôi dậy ăn sáng và chơi game nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà một cái thì tự nhiên tôi cảm thấy hồi hộp sao sao à (lạ thiệt). Tôi cùng đám bạn thân của mình đi bộ đến trường trong những bộ áo quần mới tươm tất, ai nấy đều đẹp trai, sáng sủa. Bước đến trường trong tôi xôn xôn xao xao một cách rất chi là khó tả. Ôi trời ơi! Trường đẹp quá (đẹp lắm), trước mặt tôi lúc này là một khung cảnh hoàn toàn mới: thầy cô và bạn bè đều mới. Tất cả những gì xung quanh đều mới hết tất tần tật. Từ cổng trường đi vào là một hàng cây hoa sửa tỏa ngát hương thơm khắp trường, nhưng có một số bạn dị ứng với mùi hoa sửa tỏa ngát nổi mề đay cả người (tội nghiệp thiệt). Bên phải là hồ nuôi cá ở giửa có cái hòn non bộ đẹp dả man, to ơi là to, kề cạnh hồ là dảy nhà ba tầng màu vàng choé to khủng khiếp, đồ sộ như một tòa lâu đài. Tôi dường như choáng ngợp trước nhửng gì diển ra ở trước mắt và cảm thấy rất là tự hào, sung sướng khi là một học sinh của ngôi trường như thế này. Có hiệu lệnh một hồi trống, chúng tôi chen nhau ra xếp hàng trước sân trường. Sân trường rộng lắm, cây cối củng nhiều, to nửa, dường như cái cây xà cừ to che hết, tạo bóng mát cho cả sân trường, thế này thì chào cờ khỏi sợ đen da rồi. Sau ba mươi phút ngồi nghe thầy hiệu trưởng dạy cách làm học sinh tốt trong trường này thì nhửng học sinh lớp 10 như tôi cùng các anh chị được phân công về các phòng học để nhận cô giáo chủ nhiệm. Lúc ni mới lo lắng nè, không biết ai chủ nhiệm lớp mình hèo? Tôi ước mong được học chung với các bạn củ nhưng số phận thật trớ trêu và và bi kịch làm sao; ông trời không cho tôi học cùng lớp với nhửng người bạn thân xưa kia (buồn dệ sợ). Trong lớp toàn là các bạn lạ không à! nào là Hải Phú tê, Ái tủ tê, Triệu Đông tê tùm lum tùm la. “Rồi củng sẻ quen thôi” - tôi tự an ủi mình như thế.
|
Người chấm bài dùng bút đỏ vạch chân những đoạn viết ngô nghê, dùng câu, từ không đúng cách
|
Sau mấy phút bở ngở ban đầu, cô giáo chủ nhiệm đáng yêu của chúng tôi bước vào lớp. Cô tên là ***, tên cô rất là hay nhưng không biết cô có hiền không nửa (lúc này tôi hơi sợ một xí, một xí thôi). Lời đầu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường lớp, học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên. Dáng người thon thả, đôi mắt đen đen, mái tóc bóng mượt óng ả làm cho tôi nhớ đến cô giáo hồi lớp 9 của tôi (lúc này kí ức ùa về, nhớ quá dỉ vảng ơi). Nhửng dạy đó tôi xem như là bài học đầu tiên quan trọng nhất khi bước vào ngôi trường chuẩn quốc gia này. Ấn tượng nhất là ngày khai giảng năm học mới. Trong đồng phục áo trắng, quần xanh và một cái huy hiệu đoàn mới mua 3000 đồng tôi ra dáng là một thanh niên thực thụ và trong lòng tôi lúc này háo hức lắm. (âu de, mình cấp 3 rồi, trưởng thành rồi).
|
Bài văn viết khá dài, chứng tỏ người viết cũng có dành không ít thời gian, tâm huyết.
|
Hôm đó cả sân trường ngập tràn một màu trắng tuốt đẹp ơi là đẹp, các bạn ai ai cũng mang áo dài. Trời ơi! Hay da! nhìn các bạn gái mang áo dài mà tôi nghiêng nước nghiêng thành nghiêng nhà nghiêng cửa luôn (đẹp dệ sợ, đẹp dả man luôn à) nhưng phải công nhận mang áo dài làm các bạn gái đẹp hơn rất nhiều, trừ mấy đứa lùn được xí đã lùn rồi mang vào xấu thêm. Nhìn quanh quanh thì thấy vài đứa đang đứng dưới gốc cây, đứa thì ôm cây, đứa thì hun cây đua nhau lấy điện thoại chụp ảnh (thầy *** mà chợ thu điện thoại cho coi). Vài phút sau lớp nào củng đả xếp hàng ngay ngắn và chúng ta đi vào buổi khai giảng. Nhửng tiết mục văn nghệ của các chi đoàn lần lượt biểu diển, trong đó tôi ấn tượng nhất là tiết mục văn nghệ của lớp 10A1 *** hát hay dễ sợ luôn! nhưng hơi lùn. Trống trường vang lên âm thanh rộn rả, vang xa đánh dấu trong tôi bước ngoặt lớn, nó lùa vào trái tim bang giá của tôi một cảm xúc vô cùng xao xuyến. Tôi biết là từ hôm nay tôi đả bước vào môi trường mới, đẳng cấp và lợi hại nhiều hơn xưa (phải công nhận có một số bạn vừa học giỏi vừa dể thương dệ sợ (điển hình là bạn *****). Vậy là từ giây phút khoảnh khắc thiêng liêng đó tôi đả chính thức làm học sinh của một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống vẻ vang, đẹp đẻ - Trường trung học phổ thông Thị Xã Quảng Trị. Tôi hứa sẻ quyết tâm học hành và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống nhà trường.
|
Bài văn được viết như một câu chuyện kể được kết thúc bằng câu "Hẹn gặp lại vào các bài tập làm văn lần sau"
|
Đó là nhửng cảm xúc, suy nghỉ vô cùng chân thật của tôi khi lần đầu tiên đặt chân vào ngôi trường cấp 3 danh tiếng mà tôi từng ao ước được học. Nhửng kỉ niệm đó sẻ mải đọng lại trong tim tôi. Xin chào cô giáo và các bạn. Hẹn gặp lại vào các bài tập làm văn lần sau".
Với rất nhiều câu từ ngô nghê, cách sử dụng ngôn ngữ nói không phù hợp với một bài văn viết, bài làm này đã phải nhận điểm 2. Người chấm bài cũng còn viết trong phần lời phê: “Ý thức làm bài chưa nghiêm túc. Chú ý cách sử dụng ngôn ngữ khi viết văn (không dùng ngôn ngữ nói)”.
Bài văn sau khi được chia sẻ lên mạng cũng khiến nhiều người ngạc nhiên, xôn xao bàn tán, nhận xét về cách viết rất “bá đạo” của chủ nhân bài văn này. Nickname Thanh Bình Nguyễn bình luận: “Viết văn mà như kể chuyện, lại còn bồi mấy câu khẩu ngữ kiểu ngây thơ vào nữa chứ? Đúng là làm bài thiếu nghiêm túc, mình mà là người chấm mình sẽ không để bài này được hẳn điểm 2 đâu”.
Thành viên Bùi Quỳnh bình luận: “Viết ngô nghê nhưng cũng tỏ ra chịu khó quá, trông cũng được hơn cả nghìn từ. Những gì người viết kể ra cũng có vẻ như là thật, tuy nhiên nó lại được mô tả... thô kệch quá thể, ai đọc cũng thấy phản cảm, khó chấp nhận. Cách viết mở ngoặc đơn để thêm những câu mô tả suy nghĩ riêng giống như một trò đùa, thể hiện sự thiếu tôn trọng với người chấm”.
Trong khi đó, nickname Lee Tai lại nêu một quan điểm rất khác biệt: “Có ai dám đứng ra viết chân thực như thế? Tại sao nói ý thức làm bài chưa nghiêm túc trong khi người ta đã bỏ công sức viết ra một bài văn dài như vậy? Mình nghĩ ít ra bài này cũng phải được điểm trung bình. Dám nghĩ dám làm, có cá tính thì nên hướng dẫn rèn luyện theo một hướng đúng đắn chứ không phải phê một câu thiếu ý thức là xong”.