Giọt nước mắt cô đơn của mẹ ngày nhập viện

Nỗi buồn có một đứa con ốm đau, bệnh tật triền miên suốt bao năm như tôi khiến một khối khổ đau sâu sắc đè nặng trong lòng mẹ, chẳng nước mắt nào cho đủ.

Giot nuoc mat co don cua me ngay nhap vien
Mẹ tác giả đang làm việc nhà.

Hồi trẻ, mẹ tôi là người mau nước mắt, hay tủi thân, rất dễ khóc, động chút là khóc. Đi làm ở cơ quan hay đi chợ bán hàng, cứ hễ bị  người ta bắt nạt vài câu là rơm rớm tủi thân ngay. Nhưng càng già, nước mắt mẹ càng sắt lại theo năm tháng. Bởi cuộc sống với những lo toan, vất vả đã làm tâm hồn mẹ chai sạn dần, không còn dễ rơi nước mắt như ngày xưa nữa. Và nhất là vì nỗi buồn có một đứa con ốm đau, bệnh tật triền miên suốt bao năm như tôi khiến một khối khổ đau sâu sắc đè nặng trong lòng mẹ, chẳng nước mắt nào cho đủ.

Vậy mà cách đây ít lâu, mẹ đã khóc!

Đó là buổi tối trước ngày mẹ đi mổ u tuyến giáp hai hôm. 

Từ năm ngoái, đi khám bệnh, bác sĩ đã bảo mẹ bị bướu cổ phải phẫu thuật mới khỏi. Nhưng vì bệnh chưa cấp bách lắm nên mẹ cứ lần lữa không muốn mổ. Mãi đến vừa rồi, thấy khó ăn, khi nuốt hơi vướng ở cổ và nhìn bằng mắt thường cũng thấy một bên cổ phình to hơn nên mẹ mới không thể chần chừ thêm được nữa.

Giống như bao lần nằm viện khác, lần này mẹ cũng phải xác định chỉ có một thân một mình. Tôi là đứa con duy nhất của mẹ nhưng lại đau yếu, khuyết tật không giúp gì được. Còn chồng tôi là con rể thì hơi bất tiện trong việc trông nom, chăm sóc. Vì thế, mỗi lần đi nằm viện mẹ chẳng khác nào người không có con cái.

Năm ngoái mẹ mổ áp xe ngực, bác sĩ, y tá ở đó khoa đó cứ thắc mắc sao bà già ngoài 70 tuổi mà chẳng thấy con cháu nào đi kèm chăm sóc. Năm nay, mẹ lại mổ u tuyến giáp. Tuy đó là một căn bệnh thường gặp trong xã hội hiện nay nhưng với người đã cao tuổi như mẹ thì vẫn có thể xảy ra bất trắc. Tôi dẫu nơm nớp lo cho mẹ, thương xót mẹ cũng không thể làm gì khác, hoàn cảnh vậy thì đành phải chấp nhận vậy thôi.

Có ngờ đâu, lần này mẹ lại khóc. Hai mẹ con đang nói chuyện về lịch mổ, nước mắt mẹ bỗng nhiên trào ra, giọng nghẹn ngào: “Người ta đi mổ thì bao nhiêu người lo lắng vây quanh, còn mình đi mổ thì chẳng có ai”.

Chao ôi, nghe mẹ nói, lòng tôi mới đau đớn làm sao, là con mà không thể lo cho mẹ lúc đau ốm, là con mà ngay cả việc ở bên mẹ lúc mẹ cần mình nhất cũng không thể. Trong khi đó chẳng lần nào tôi đi viện mà lại thiếu mẹ, chẳng lần nào tôi phải phẫu thuật mà mẹ lại không ở gần bên, xúc cơm, xúc cháo cho ăn, rót nước cho uống, rồi vất vả chạy ngược chạy xuôi từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc. Có đứa con nào thừa thãi, vô tích sự như tôi không? Có đứa con nào bất hiếu, ích kỷ, kém cỏi như tôi không?

Chắc hẳn mẹ phải tủi thân nhiều lắm, khổ tâm nhiều lắm mới bật thốt lên những lời cay đắng ấy!

Bao lâu nay, tôi vô tâm quá, cứ tưởng mẹ đã bằng lòng, an yên với hoàn cảnh nên không chủ động an ủi tinh thần mẹ từ trước. Bao lâu nay, tôi đã quen hưởng đặc quyền đặc lợi được mẹ chăm sóc, xót thương lúc  ốm đau nên chẳng biết nghĩ cũng có lúc mẹ cần tôi phải làm điều ngược lại.

Bao lâu nay, tôi luôn nghĩ mẹ là người mạnh mẽ, vững vàng, tự chủ trong mọi việc mà không biết rằng khi đối mặt với việc mổ xẻ, dao kéo mẹ cũng sợ hãi, lo âu về những dự cảm chẳng lành. Và hơn hết mẹ cũng như bao bà mẹ khác thèm có con cái bên mình dù biết rằng chẳng phải vì thế mà đỡ đau, đỡ bệnh hơn, đơn giản chỉ là cần một điểm tựa tinh thần, một nguồn động viên an ủi đặc biệt mà thôi.

Những giọt nước mắt mẹ hôm ấy như được kết lại, vắt ra từ tận cùng nỗi khổ tâm của một người cả đời chưa hưởng ngày nào sự báo hiếu của con. Những giọt nước mắt từ trẻ đến già khóc vì con, chỉ một lần dám khóc cho riêng mình!

Con dâu thuê hàng xóm trông con vì mẹ chồng khó nhờ

1 tuần trôi qua, bỗng dưng mẹ chồng gọi điện hỏi thăm tình hình, bà còn cứ tưởng Thương vẫn nghỉ ở nhà chăm con, cô cũng chẳng ngần ngại mà kể là nhờ bà hàng xóm rồi.
 

Thương tâm sự, từ khi cô bước chân về làm dâu đã bị mẹ chồng để ý, soi mói. Tính bà vốn khó, với ai bà cũng như vậy chứ không phải riêng Thương. Cũng may là vợ chồng cô có thu nhập tốt, được ông bà ngoại cho thêm nên chỉ sau 4 tháng cô đã mua được nhà ra ở riêng.

Đến bao giờ phụ nữ mới hiểu hạnh phúc hay khổ đau đều do mình?

Đã đến lúc bạn nên ngừng những câu nói như: "Sao tôi khổ vậy?'' ''Sao tôi bất hạnh thế?". Vốn dĩ việc sướng hay khổ đau đều cho chính phụ nữ lựa chọn mà thôi.

Khi phải đối mặt với cô đơn, mệt mỏi, áp lực, phụ nữ tự trách chính bản thân mình. Họ cho rằng vì họ kém cỏi, không thể nào khiến mình hạnh phúc hơn. Nhưng phụ nữ ạ, đừng tự dằn vặt chính mình như vậy.

Sống trên đời thì nên đơn giản mọi thứ, như vậy bạn mới thấy mọi thứ tươi đẹp hơn. Càng phức tạo thì chỉ càng thêm mệt mỏi hơn mà thôi.

Xúc động nhật kí của bác sĩ trong khu cách ly Covid-19

Trong những mẩu chuyện bác sĩ Bảo viết, có hình bóng của nữ điều dưỡng cả ngày thấp thỏm chờ tin con bình an, có những giấc mơ vội trước khi tiếng còi hú quen của xe cấp cứu đánh thức,…

Bác sĩ Dương Quốc Bảo công tác tại khu khám, điều trị và cách ly bệnh nhân nghi nhiễm Covid-19, BV Đống Đa, Hà Nội. Trong suốt những ngày qua, anh Bảo đã cùng với các đồng nghiệp của mình “trực chiến” 24/24 ở bệnh viện để làm nhiệm vụ chăm sóc, điều trị người bệnh.

Đọc nhiều nhất

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Để tăng cường sức đề kháng trong mùa đông, cần chế độ dinh dưỡng giàu vitamin, uống đủ nước ấm, tập thể dục đều đặn, giữ ấm cơ thể, ngủ đủ giấc...

Tin mới

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Mẹo tăng sức đề kháng trong mùa đông

Để tăng cường sức đề kháng trong mùa đông, cần chế độ dinh dưỡng giàu vitamin, uống đủ nước ấm, tập thể dục đều đặn, giữ ấm cơ thể, ngủ đủ giấc...

Vì sao nọng heo được ưa chuộng?

Vì sao nọng heo được ưa chuộng?

Nọng heo được ưa chuộng vì sự kết hợp độc đáo giữa vị ngọt của thịt nạc và béo ngậy của mỡ, tạo nên hương vị mềm mọng, giòn sật đặc trưng.