Phải chi chịu nói với nhau dù chỉ một câu thì đã không ly hôn!

Thấy vợ chồng tôi cưới đã lâu mà vẫn không có tin vui, ba mẹ hai bên hối thúc đủ đường. Mẹ anh tỏ ra cáu gắt và bực dọc mỗi khi gặp tôi. Những lần như vậy, anh đều tránh né, không lên tiếng giải thích hay bênh vực tôi một câu.

“Tự chiêm nghiệm đi, sau đổ vỡ, bạn sẽ thản nhiên sống cuộc đời mới, hay chỉ day dứt, tiếc nuối về những chuyện đã cũ?”, đó là câu mà bác sĩ tâm lý hỏi tôi vào thời điểm 3 năm trước, sau khi tôi kết thúc cuộc hôn nhân của mình.
Lúc đó, tôi trả lời là tiếc nuối, bởi có lẽ tôi có thể làm được nhiều điều hơn cho cuộc hôn nhân của mình thay vì nhẹ nhàng buông bỏ. Tôi tiếc vì đánh mất một người chồng chung chăn gối suốt 4 năm. Tôi tiếc một gia đình đầm ấm, đủ đầy, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười. Tôi tiếc khoảng thời gian im lặng của cả hai, không ai nói với nhau câu nào. Giá như một trong hai chúng tôi có thể can đảm mở miệng nói ra những lời chân thành thì mọi chuyện có lẽ đã khác.
Anh là người sống khá nội tâm, tôi thì có phần ồn ào và sôi nổi hơn. Anh là nhân viên thuộc bộ phận kinh doanh, còn tôi là thư ký của Giám đốc. Chúng tôi quen nhau trong lần đi du lịch cùng công ty. Do tính tình hoạt bát, năng động, tôi nhanh chóng chiếm được cảm tình của anh. Những buổi hẹn hò của chúng tôi không có gì quá cao sang, chỉ đơn giản là thưởng thức những bữa ăn do chính tay anh nấu rồi cùng nhau xem phim tại nhà. Tuy bình dị nhưng hạnh phúc lắm. Chúng tôi chỉ nhẹ nhàng ở bên nhau, không ồn ào hay phô trương. Tôi chỉ biết anh thương tôi và tôi cũng vậy, là đủ.
 
Quen nhau được hơn 1 năm, hai bên gia đình hối thúc chúng tôi làm đám cưới. Công việc của cả hai cũng ổn định nên chúng tôi đồng ý. Hôn lễ tiến hành khá đơn giản, anh không thích cầu kỳ, đám cưới không quá 100 người, toàn là những người thân thiết. Vậy là chúng tôi về cùng một nhà, cảm giác lúc đó cứ như là mơ vậy. Mỗi sáng mở mắt thức dậy đều có anh ở bên cạnh. Nhìn tấm lưng vững chãi đó, tôi biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
Thấm thoát đã hơn 2 năm trôi qua, chúng tôi vẫn mặn nồng trong chuyện chăn gối nhưng mãi vẫn không có con. Anh đưa tôi đi khám hết chỗ này đến chỗ khác, rồi uống thuốc của thầy này, thầy kia nhưng kết quả cũng không mấy khả quan. Vậy là, tình cảm vợ chồng tôi bắt đầu rơi vào bế tắc. Anh viện cớ đi làm suốt, né tránh vấn đề, tôi cảm thấy có lỗi nên không một lời than oán. Thấy vợ chồng tôi cưới đã lâu mà vẫn không có tin vui, ba mẹ hai bên hối thúc đủ đường. Mẹ anh tỏ ra cáu gắt và bực dọc mỗi khi gặp tôi. Những lần như vậy, anh đều tránh né, không lên tiếng giải thích hay bênh vực tôi một câu. Nếu là ngày xưa, anh sẽ bất chấp tất cả mà bảo vệ tôi. Nhưng giờ thì...
Và rồi vợ chồng tôi ngủ riêng. Phòng dành cho con giờ đây là chỗ tá túc và làm việc của anh. Mỗi đêm, giật mình thức giấc, tôi thèm có một vòng tay vỗ về, nhưng quay người sang lại chẳng có ai. Tôi bắt đầu mắc chứng bệnh trầm cảm và tiếp nhận điều trị của bác sĩ, nhưng anh không hề hay biết. Một mình cô đơn, không ai trò chuyện bầu bạn nên bệnh tình tôi không khá hơn, uống thuốc cũng vô dụng.
Hôm đó, anh đi làm về sớm, không nói lời nào vào phòng đóng sầm cửa. Một lúc sau, anh cầm trên tay một tờ giấy đặt trước mặt tôi. Ba chữ “Đơn ly hôn” to tướng khiến tôi giật mình. Dù đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện này lâu rồi nhưng không ngờ tôi cũng đau lòng như vậy.
Lỗi là do tôi, trong cuộc hôn nhân này, tôi là người sai hoàn toàn nên chẳng có quyền trách móc ai. Cố nén những giọt nước mắt, tôi nhẹ cầm bút rồi ký vào. Kể từ lúc đó, chúng tôi không ai nói với nhau câu nào, chia tay trong hòa bình và thinh lặng. Im lặng đến đau thắt ruột gan, im lặng đến bẽ bàng và xót xa. Phải chi ngày đó, chúng tôi dũng cảm nói với nhau một câu thôi, có lẽ tôi đã không tiếc nuối những ngày tháng tươi đẹp đó rồi. Cuộc hôn nhân của tôi là tiếc nuối, còn của bạn là gì? Bạn có cam chịu với đổ vỡ của mình không? Bạn có tiếc nuối cho cuộc hôn nhân của chính mình không?

Cụ ông 91 tuổi ngất xỉu sau khi uống rượu

Uống chén rượu vào dịp tết, cụ ông 91 tuổi ngất xỉu, người nhà nghĩ do uống rượu say, nhưng khi đi khám bác sĩ thì bất ngờ bởi nguyên khác.

ThS BS Trần Hòa - Phó Trưởng khoa Tim mạch can thiệp bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM, vào mùng 3 tết, khi có bạn tới chơi, ông Long (tên được thay đổi, 91 tuổi) có uống chén rượu rồi đột ngột ngất xỉu. Người nhà nghĩ rằng ông bất tỉnh do uống rượu say hoặc tiền căn bệnh phổi, bởi cụ ông cũng hút thuốc rất nhiều.

Sau khi được sơ cứu ở cơ sở y tế gần nhà, cụ ông được chẩn đoán nhồi máu cơ tim cấp, thành dưới có biến chứng loạn nhịp tim gây ngất và chuyển cấp cứu đến bệnh viện Đại học Y dược TP.HCM.

Sinh viên hỏi giáo sư: ‘Cảm giác yêu là thế nào?’ và câu trả lời bất ngờ

Câu trả lời về chủ đề tình yêu của vị giáo sư khiến cộng đồng mạng ‘dậy sóng’ vì sự đáng yêu mà không kém phần sâu sắc.
 

Phó Giáo sư Dan West dạy môn Đại cương Giao tiếp Con người ở Đại học Ohio, hôm đó lớp của ông học về chủ đề tình yêu và mối quan hệ.
Trong tiết học của mình, ông cho mỗi sinh viên viết một vấn đề họ quan tâm vào mẩu giấy để ông giải đáp và có một câu hỏi khá trừu tượng được đưa ra: ‘Làm sao để biết mình đang yêu?’
Sinh vien hoi giao su: ‘Cam giac yeu la the nao?’ va cau tra loi bat ngo
 PGS Dan West và vợ - Nguồn: Firenews

Bé 7 tuổi HN hiến giác mạc: “Con tặng lại ánh sáng cho bạn khác nhé”

“Con tặng lại ánh sáng cho bạn khác nhé!", người mẹ nói và đặt nụ hôn lên trán cô con gái 7 tuổi đang ngủ như một thiên thần.

Anh Nguyễn Hữu Hoàng, Giám đốc Ngân hàng mắt, BV Mắt chia sẻ, anh cùng các đồng nghiệp vừa chứng kiến giây phút hiến giác mạc vô cùng xúc động của bé gái 7 tuổi ở Nam Từ Liêm, Hà Nội.

Bé gái vừa bước qua tuổi thứ 7 được 3 tháng nhưng đã phát hiện mắc ung thư thần kinh thể sao từ tháng 9/2017. Gia đình đã nhiều tháng nỗ lực điều trị tại BV K, tuy nhiên đến trưa qua, khi thấy con gái khó qua khỏi, mẹ bé đã gọi điện đến Trung tâm Điều phối quốc gia về ghép bộ phận cơ thể người để xin được hiến tạng con, cứu người khác khi bé qua đời.

Đọc nhiều nhất

Tin mới