Từ lúc yêu nhau, Trang đã lăn tăn về tính cách của Trung. Anh hơn cô 4 tuổi nhưng rất trẻ con, được yêu chiều bởi mình là con một. Trang hy vọng khi lập gia đình anh ấy sẽ chín chắn hơn nhưng chẳng thay đổi được gì. Thế nhưng cô đã nhầm.
|
Cô rất đau đầu với tính lười biếng từ người chồng con một. |
Từ ngày sinh con ra, vợ chồng Trung đón bà nội lên chăm cháu. Mẹ chồng Trang rất hiền lành, nhưng chỉ có đặc điểm Trang không hề chấp nhận nổi là chiều chuộng con trai quá mức. Bởi Trung là con trai độc nhất trong nhà, chẳng bao giờ anh phải động đến công việc gì cả. Đến khi lấy vợ cũng vậy, dù cho vợ anh có phải làm luôn tay luôn chân thì Trung vẫn ngồi chơi xơi nước. Nhân tiện bà nội ở đây thì anh càng được chiều chuộng, bà rót cho con từng miếng nước, lấy từng cái tăm, chuẩn bị từng chiếc khăn tắm như anh đang là một đứa trẻ. Chính sự chiều chuộng con trai một của bà khiến Trung ngày càng lười lao động, anh chẳng muốn động tay động chân vào bất cứ việc gì. Trang khó chịu lắm khi mẹ chồng săn sóc và chiều hư con trai như vậy nhưng không dám phản đối một lời.
Đến lúc bà nội về quê để bà ngoại lên trông cháu thì những rắc rối mới dần xảy ra. Mẹ Trang là người phụ nữ rất chu toàn, bà siêng năng và đảm đang. Mẹ Trang thương con gái mình đã vất vả đi làm, về nhà lại vướng việc gia đình cho nên bà cố gắng làm hết để về nhà con gái mình được nghỉ ngơi. Vì thế Trang thấy mình thảnh thơi hẳn. Sáng sớm hai vợ chồng cứ việc ngủ nướng, bà ngoại đã nấu sẵn chỉ việc ăn xong rồi đi làm.
Thế nhưng chồng quen thói lười biếng, ỷ lại hết cho mẹ và vợ dù đó là bà ngoại. Nhiều khi Trang cũng ngại thay với mẹ mình. Anh không những không biết ơn việc mẹ vợ nấu ăn chăm sóc con mà còn khó chịu ra mặt với bà. Đến bữa ăn, chẳng may đó là món "chặt to kho mặn" của mẹ vợ nấu thì Trung chẳng thèm động đến, chỉ khêu vài cái rồi đứng dậy. Anh còn luôn so sánh bà nội thế này, bà nội thế kia... Trang cũng chỉ biết góp ý nhẹ nhàng với chồng mình nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. Mẹ Trang thì tâm lý "dâu là con, rể là khách" cũng không dám nói Trung một lời, chỉ lặng lẽ buồn một mình.
Sự việc lên đến đỉnh điểm vào một hôm, trái nắng trở trời bà đau nhức xương khớp không dậy kịp để nấu ăn sáng. Lập tức Trung mặt nặng mày nhẹ với cả vợ và mẹ vợ. Những u uất bấy lâu dồn nén của vợ anh bộc phát. Trang và chồng cãi nhau to. Trong lúc tức giận cô lỡ lời, "anh nên nhớ chỉ mẹ anh mới phục vụ anh, mẹ tôi ở đây đỡ đần con cháu, không có nghĩa vụ phải phục vụ ai cả, ngay cả tôi. Anh muốn được phục vụ thì về với mẹ anh mà sống". Trung nghe được câu đó tím mặt, anh đóng sầm cửa và ra khỏi nhà. Trang biết mình đã lỡ lời nhưng gọi mãi anh không thèm nghe máy. Tối hôm đó, anh về nhà đặt lên bàn tờ đơn ly hôn, nói rành rọt rằng anh không thể sống với người vợ không tôn trọng mẹ mình. Giờ Trang biết phải làm sao, rõ ràng lỗi một phần cũng ở chồng cô cơ mà.