Bố tức giận nói với tôi: "Bây giờ mày nói với bố mẹ là mày có lỗi để làm gì? Câu này đi mà nói với chồng mày, nên thú nhận mọi chuyện với nó. Nếu thú nhận, may ra còn kịp quay về như xưa. Nếu mày giấu giếm, đấy sẽ là bi kịch".
Tôi nói với bố tôi: "Con chẳng lẽ không muốn quay đầu thú tội hay sao, nhưng con sợ, nếu anh ấy không tha thứ thì sao? Bố còn không biết con cảm thấy khó chịu thế nào. Con đâu có muốn chuyện thành ra như thế".
"Nhưng đây là lỗi của mày. Từ đầu đến giờ đều là lỗi của mày. Tao đã nói thế nào khi mày mới kết hôn, là đừng có giao du qua lại với bạn khác giới nữa. Tao nói, mẹ mày nói, mày cứ bảo là mày vô tư trong sáng, sẽ không có chuyện gì! Bây giờ thì sao?", bố nói.
Bây giờ thì sao? Không phải là tất cả đã bị hủy hoại rồi sao? Liệu chồng tôi có thể tha thứ cho tôi không? Thú tội mà được tha thứ thì tôi đã về thú tội lâu rồi.
Đó là một tai nạn, nhưng tôi không còn có thể tự biện minh (Ảnh minh họa: Sohu).
Mẹ bảo với tôi rằng, cái kết này tôi không thể trách ai, hãy tự trách bản thân mình. Việc duy nhất tôi cần làm là quay về nói rõ với chồng con và đảm bảo tương lai chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Con tôi còn quá nhỏ nên cần có mẹ, nếu bố mẹ ly hôn thì nó sẽ ra sao?
"Mày không nghĩ đến bản thân thì cũng nên nghĩ đến con mà sống có trách nhiệm. Nếu ly hôn mày sẽ làm gì, mày đã nghĩ về điều đó chưa hả con?" - Tôi khóc nhiều hơn khi nghe mẹ nói điều này.
Lúc này, tôi thực sự không biết phải làm gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là thú nhận với bố mẹ, mong mọi người có thể giúp tôi nghĩ cách. Tôi cũng hy vọng rằng từ việc của tôi, tất cả chị em sẽ hiểu ra rằng không có bữa ăn nào là miễn phí cả.
Đàn ông đối xử tốt với bạn đều có mục đích, kể cả là bạn trai thân đi chăng nữa. Đừng nghĩ rằng sẽ có ngoại lệ. Điều tôi muốn nói là, tất cả họ đều giống nhau. Bạn nghĩ họ có chân thành với bạn không? Họ tốt với bạn 100% là có lý do đấy.
Người đàn ông đối tốt với tôi, cậu ấy thường mời tôi đi uống trà sữa. Một cốc trà sữa vài chục ngàn chẳng là gì cả, nhưng cậu ấy rất hay mời, rồi dẫn tôi đi chơi, và tôi thì cảm động quá mức vì nghĩ cậu ấy thật tốt với mình, thật yêu quý mình.
Rồi chính tôi là người thuyết phục cậu ấy chia tay bạn gái. Không phải như các bạn nghĩ đâu, tôi không định xen vào, tôi chỉ yêu chồng tôi thôi. Nhưng tôi nhìn thấy bạn gái cậu ấy đi với người đàn ông khác, rất tình tứ. Tôi chụp ảnh về cho cậu ấy xem, tôi bảo một người bạn gái như vậy, giữ làm gì, nhất là khi cậu ấy còn trẻ, đẹp trai và cũng kiếm được tiền, tìm bạn gái đâu khó.
Cậu ấy bật khóc trước mặt tôi, nói rằng thật ra không phải chờ có tấm ảnh này cậu ấy mới biết sự thật, cậu ấy biết được một thời gian rồi. Đó là lý do cậu ấy cần có tôi đi chơi cùng nhiều như vậy.
Bạn tôi càng lúc càng buồn, cậu ấy bảo giờ không biết phải làm sao. Tôi nói cậu ấy quên người con gái kia đi, đừng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều cũng vô ích. Người không yêu mình thì trái tim của họ không ở bên mình, đừng khóc vì một người không xứng đáng.
Hôm đấy tôi rủ cậu ấy đến nhà, bảo tôi sẽ nấu cho cậu ấy một bữa ngon "ăn quên hết sự đời". Chúng tôi cùng ăn và lôi rượu ra uống. Tôi uống để an ủi bạn, nhưng tôi lại say trước. Rồi từ sau đó, tôi đã không thể ngẩng cao đầu nói giữa chúng tôi chắc chắn là tình bạn trong sáng 100% nữa.
Tôi lúc đó đã quá ngây thơ. Tưởng sẽ không có chuyện gì, nhưng chuyện lại xảy ra. Bạn tôi thì buồn, tôi thì say, ý tứ mơ hồ, tôi cứ nghĩ người đó là của chồng mình khi cậu ấy động vào tôi.
Tỉnh ra tôi mới biết mình vừa làm gì, đó hoàn toàn không phải chồng tôi. Nhưng rõ ràng người bạn đó của tôi khi ấy chưa say. Cậu ta quan tâm đến tôi, hoặc đã có kế hoạch. Nếu không, cậu ta không nhân cơ hội này làm tổn thương tôi, phá hủy mọi thứ của tôi.
Thế rồi tôi nghe thấy giọng chồng. Anh ấy đã về và đang gọi cửa vì quên mang theo chìa khóa.
Tôi không dám ra mở cửa. Tôi cuống cuồng không biết phải đối mặt với điều gì khi cửa mở. Ngay khi tôi chưa định thần ra phải làm gì thì chồng tôi xông vào, tôi không thể giấu bạn mình đi đâu cả. Chồng tôi nhận ra điều lạ kỳ, mặc dù không bắt được quả tang cảnh trai trên gái dưới nhưng anh ấy hỏi tại sao có đàn ông trong nhà, tại sao gọi mãi mà tôi không mở cửa.
Chồng càng hỏi tôi càng thấy khó chịu, mặt tôi đang đổi sắc và tôi cảm thấy có điều không ổn. Chồng tôi yêu cầu vợ giải thích rõ, nếu không sẽ khiến tôi đau khổ cả đời.
Nhưng tôi không thể thú nhận đã đi quá giới hạn. Một khi tôi nói ra, chắc chắn chồng tôi sẽ ly hôn. Cuối cùng tôi không còn cách nào khác là ra khỏi nhà, về thẳng nhà bố mẹ đẻ.
Và chuyện xảy ra sau đó ở nhà bố mẹ tôi thì bạn đã biết. Tôi có thể nói gì khi đối mặt với sự việc này? Đó thật sự là một tai nạn đối với tôi, nhưng tôi không thể biện minh. Tôi cứ nghĩ bố mẹ sẽ giúp tôi, nhưng những gì bố mẹ có thể làm lại chỉ là chì chiết con gái họ. Đối với tôi, dường như tất cả đã quá muộn rồi.