Tôi năm nay 35 tuổi, lấy chồng đã được 10 năm và làm mẹ của 2 cô con gái đáng yêu. Chúng tôi đã có những năm đầu của cuộc hôn nhân hạnh phúc và viên mãn khi hai đứa con gái lần lượt ra đời.
Công việc của chồng tôi gặp thuận lợi, phất lên như diều gặp gió. Trong 4 năm hai vợ chồng đã mua được căn nhà tại vị trí đắc địa của thành phố.
Người ta thường nói trước khi giông bão bao giờ biển cũng lặng gió, cuộc hôn nhân của chúng tôi cũng vậy.
Qua tuổi 30, chưa đến cái ngưỡng của thời kỳ tiền mãn kinh nhưng tôi bắt đầu có cảm giác sợ gần gũi chồng, sợ cả những cử chỉ tình cảm lãng mạn anh hay dành cho tôi từ ngày mới yêu nhau.
Khốn nỗi, cuộc sống đủ đầy, thành đạt khiến chồng tôi ngày càng trẻ và phong độ, nhất là nhu cầu chăn gối, lúc nào tôi anh cũng có cảm giác thiếu thốn.
|
Ảnh minh họa.
|
Tôi thường xuyên lấy lý do mệt mỏi, áp lực công việc, rồi "đến tháng" để trốn tránh nhiệm vụ. Cứ thế có khi vài tháng hai vợ chồng mới giao ban một lần. Mỗi lần gần gũi là tôi nhắm mắt, nhắm mũi cho xong việc, chẳng cảm xúc gì.
Nhiều lần bị vợ cự tuyệt, chồng tôi chán nản, bực bội ra mặt. Anh bỏ ra ngoài phòng khách ngủ. Không khí gia đình rất căng thẳng, 2 vợ chồng không ai nói với nhau câu nào hàng tuần liền.
Hiểu được nỗi khổ của chồng, thấy mình có lỗi vì không đáp ứng đủ cho chồng nên tôi ra sức chăm sóc, vun vén gia đình, đỡ đần mọi công việc cho anh đỡ vất vả.
Tình trạng đó cứ thế diễn ra vài năm nay, mặc dù chuyện vợ chồng trục trặc nhưng chồng tôi vẫn yêu thương, chăm sóc vợ và hai con gái chu đáo.
Lần đó, 2 con gái về quê chơi với ông bà nội, chồng tôi đi tiếp khách về sẵn chút hơi men trong người, anh lao vào tôi như một con "hổ đói" lâu ngày.
Tôi sợ hãi chống cự, đẩy được chồng ra, anh cáu gắt bỏ đi, cả đêm hôm đó anh không về. Tôi ngồi thu lu trong bóng tối, nước mắt chảy dài, không ai ngờ cuộc hôn nhân của tôi lại có ngày rơi vào bế tắc như thế này chỉ vì chứng lãnh cảm của tôi.
Ngày hôm sau, 2 vợ chồng tôi đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn với nhau. Anh chỉ trích tôi thay lòng đổi dạ, vui vẻ với người đàn ông khác bên ngoài nên về chán chồng. Trong nước mắt, tôi thú thật về tình trạng của mình cho chồng biết.
Tôi nói tôi vẫn muốn giữ cuộc hôn nhân này. Và tôi đồng ý để chồng đi tìm cảm giác lạ bên ngoài với điều kiện chỉ được "bóc bánh trả tiền" chứ không được để nảy sinh tình cảm, hẹn hò lâu dài. Anh nghe xong, hút thuốc liên tục. Giữa 2 vợ chồng bao trùm bầu không khí ảm đạm, nặng nề.
Bẵng đi 3 tháng sau, anh bắt đầu vui vẻ hơn, cười nói với tôi nhiều hơn, thỉnh thoảng lại đưa vợ con đi chơi, đi ăn uống, mua sắm. Tôi thầm nghĩ, có vẻ mọi chuyện đã ổn, phương án mở cửa cho chồng đi tìm cảm giác lạ đã có hiệu quả, vẹn cả đôi đường.
Tôi vừa giữ được cha cho con, giữ được cuộc hôn nhân đang đứng trước bờ vực đổ vỡ mà gia đình lại đầy ắp tiếng cười như trước đây.
|
Ảnh minh họa.
|
Nhưng người tính không bằng trời tính, không khí vui vẻ trong nhà cũng chỉ tồn tại được nửa tháng. Anh bắt đầu báo đi công tác thường xuyên hơn, ít về nhà, có về cũng chẳng bao giờ ăn cơm cùng mẹ con tôi.
Linh cảm có chuyện chẳng lành, nhân lúc chồng về tắm rửa, tôi lén lấy điện thoại xem lịch sử tin nhắn và lịch sử cuộc gọi. Tôi chết sững khi thấy những tin nhắn ong bướm, tình tứ giữa chồng tôi với số điện thoại lưu tên Honey (em yêu). Họ còn ghi lại những hình ảnh giường chiếu với nhau trong nhà nghỉ.
Trời đất quanh tôi như sụp đổ, chẳng nhẽ chồng tôi đã yêu cô gái đó ư? Đợi các con đi ngủ, tôi đưa tin nhắn và ảnh cho chồng xem, anh rít hơi thuốc rồi thú nhận anh và cô gái đó yêu nhau, cô gái đó đã có thai.
Giờ anh muốn ly hôn tôi để danh chính ngôn thuận với cô ấy, vì ở bên cô ấy anh mới thấy được là chính mình, được ấm áp, yêu thương chứ không như khi bên tôi, vừa lạnh lùng lại không có cảm giác.
Mặc cho tôi gợi lại những kỉ niệm hạnh phúc ngày xưa, mặc tôi van nài anh đừng bỏ rơi mẹ con tôi nhưng anh lạnh lùng dọn khỏi nhà trong đêm hôm đó đến với hạnh phúc đích thực của mình.
Lúc này tôi rất tuyệt vọng và bế tắc. Tôi biết phải sống sao khi đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc đời?