Tôi là sinh viên năm nhất, mới chân ướt chân ráo lên đến thủ đô nhập học. Gia đình tôi ở quê nghèo lắm, thế nên tôi chỉ mong mình có cơ hội đổi đời. Thế rồi học khá, nhưng lên học đại học thì nhà tôi không có tiền. Để có tiền học tôi đành phải tìm việc làm thêm tự nuôi bản thân và đóng tiền học phí.
Tôi làm thêm khá nhiều công việc nhưng cuối cùng trụ lại một nhà hàng vì thời gian làm việc cho tôi cũng khá linh động. Tôi có thể cố gắng làm thêm đến tối muộn với mức lương cao hơn và thỉnh thoảng làm tốt còn được khách cho thêm tiền. Thế rồi trong một dịp vô tình làm đổ nước chấm lên chân một vị khác, chính đó cũng là cơ duyên cho tôi quen với người đã trở thành chồng tôi bây giờ.
Sau khi đổ nước chấm vào khách, tôi đã bị quản lý mắng té tát. Nhưng ông khách có vẻ cảm thấy không vấn đề gì nên đành bỏ qua. Vậy là từ đó tôi với vị khách kia có nói chuyện qua lại. Nói chung thì nó là phép tắc, tôi có lỗi nên phải xin số để mời người ta đi ăn một bữa. Nếu như không nói chắc tôi cũng không thể đoán được người đàn ông đó đã bước qua cái tuổi 50. Vì thật sự trông anh khá trẻ.
|
(Ảnh minh họa) |
Mới quen biết tôi vẫn gọi anh là chú, một thời gian sau thì thay đổi cách xưng hô. Mọi người nhìn vào cũng biết thừa anh ấy đang tán tỉnh tôi. Anh nhẹ nhàng, ga lăng, đã ly hôn với vợ được gần 5 năm rồi. Vì thế tôi nghĩ mình có lấy anh thì chỉ đảm bảo cho cuộc sống sau này của mình chứ chẳng phải là có gì không tốt cả.
Vậy là sau hơn nửa năm tìm hiểu thì tôi đồng ý về chung nhà với anh chồng già. Thật sự thì tôi cũng khá là yêu thương anh chồng. Vì thật sự trước đến giờ tôi chưa từng yêu ai. Không hề làm gì cả và cũng chưa có một ai thật sự quan tâm tôi đến thế.
Thế rồi đám cưới nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng diễn ra. Vì chồng tôi cũng cưới vợ lần 2 rồi nên anh không muốn bày tiệc quá to. Còn nhà tôi thì nghèo nên cũng chỉ làm nhỏ. Đám cưới ấy khá êm đềm nhưng đủ khiến tôi cảm thấy hạnh phúc.
Tôi và chồng lên phòng đêm tân hôn. Thật sự trước giờ chưa từng biết đến mùi đàn ông nên tôi vẫn là cô gái kém cỏi trong chuyện đó. Còn chồng tôi thì quá sành sỏi trong chuyện đó là lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi nghĩ chồng tôi cũng đã 50 tuổi rồi, sao mà anh còn sung sức được. Vậy mà vừa vào phòng tân hôn, nhìn thấy tôi mặc chiếc váy ren mỏng anh đã vội vã tiến tới. Hình như quên mất việc vợ mình còn trinh nên anh khá thô bạo. Phải đến tận khi tôi kêu lên thì anh mới ngỡ ngàng nhớ đến và nhẹ nhàng. Trong lúc ấy anh còn nháy mắt với cô hỏi: “Em muốn mấy hiệp đêm nay?” khiến cho tôi chết ngất vì choáng váng với sự tự nhiên của chồng. Cứ vậy từ từ tiến tới từng chút một. Thế nhưng trong cái lúc đó thì thôi xong, tiếng kêu két két, tôi hốt hoảng:
- Sao đấy anh?
- Thôi xong rồi, giường mình chuẩn bị sập rồi, chạy xuống giường nhanh lên em. – chưa dứt câu chiếc giường đánh rầm 1 cái sập xuống.
- Sao lại sập được thế này?
- Anh, anh định để sau hôm tân hôn rồi mới thay cái giường mới. Anh gọi rồi mà người ta chưa chuyển vào được, thế là cố. – anh vừa gãi đầu gãi tai vừa nói.
Vợ chồng tôi hết cả tân hôn ôm nhau ra ngoài ngủ. Sáng hôm sau gọi ngay người đến thay giường. Nào ngờ lại chính anh bạn của anh đến, chúng tôi tròn mắt nhìn nhau còn anh bạn tinh nghịch:
- Làm gì mà đến nỗi sập cả giường thế này.
Cả hai chúng tôi chỉ biết nhìn nhau cười trừ chứ cũng không biết phải giải thích ra làm sao. Mà càng giải thích lại càng bị trêu thôi nên tôi cứ kệ vậy. Thật sự đấy là tai nạn đầu đời của tôi, tai nạn sập giường đêm tân hôn khiến cả hai dở khóc dở cười. Đêm hôm sau thì chúng tôi đã có ngay một đêm tân hôn đúng nghĩa. Và tôi cũng vô tình phát hiện ra ông chồng đầu đến hai thứ tóc của mình vẫn còn sung sức lắm. Cứ nghĩ đến sự cố choáng váng với ông chồng 50 tuổi vào đêm tân hôn mà tôi lại không thể nhịn nổi cười.