Chị gái tôi lấy chồng giàu nên bố mẹ tôi cũng được thơm lây. Hồi đám cưới, cả nhà tôi đều hãnh diện khi nhà trai đón dâu bằng dàn xe ô tô. Rồi sính lễ, tiền, vòng vàng cũng nhiều vô số.
Vợ chồng chị sống trong khu đô thị mới và ít khi về nhà chơi dù chỉ cách nhà 20km. Chị cũng nghỉ việc để toàn tâm toàn ý chăm sóc, vun vén tổ ấm nhỏ. Có điều, dù giàu sang nhưng chị ít khi biếu bố mẹ tiền. Thỉnh thoảng, chị về thăm và mua vài hũ yến cho bố mẹ. Dù không trách chị nhưng cách ứng xử của chị cũng làm tôi buồn lòng lắm.
Vài ngày trước, chị tôi chở bé Phương về chơi. Tôi đã đi làm nên cũng có tiền lương ổn định. Yêu quý cháu gái, tôi chở con bé đi mua đồ Tết. Lúc đến shop, con bé lựa 2 cái váy rồi thỏ thẻ hỏi tôi: "Dì có tiền không? Dì cho con tiền đi". Tôi hỏi con bé xin tiền để làm gì?
|
Ảnh minh họa. |
Con bé nói xin tiền để mua cho mẹ đôi giày mới. "Bố con giữ hết tiền trong nhà rồi. Mẹ không có tiền. Giày của mẹ đã cũ lắm rồi nhưng bố không cho mẹ tiền để mua giày mới". Nghe cháu gái nói, tôi mới chua chát nhận ra cuộc sống giàu sang của chị vốn cũng chẳng sung sướng, thoải mái gì. Hèn chi mỗi lần về, tôi đều thấy đôi mắt chị đượm buồn.
Tôi hỏi thêm thì còn phát hiện ra, mỗi ngày, anh rể chỉ để lại cho vợ 150 nghìn để lo chợ búa cơm nước. Có tháng chị tôi còn phải đi vay thêm tiền từ bố mẹ chồng mới đủ chi tiêu. Nhưng suốt 6 năm qua, chị chưa từng hé răng kể cho gia đình tôi nghe chuyện này. Chắc chị sợ bố mẹ tôi lo lắng.
Biết chuyện của chị gái, tôi xót xa quá. Tôi có nên khuyên chị "phản kháng" lại chồng, đi làm để tự kiếm tiền chi tiêu không? Phụ nữ mà lệ thuộc vào chồng quá thì chỉ càng khổ sở thôi.