Trước khi cưới, chồng tôi làm công nhân cho một doanh nghiệp đặt tại khu công nghiệp, mức lương không cao, nhưng khá ổn định, cả làm thêm chăm chỉ thì mỗi tháng thu nhập của anh cũng được 6-7 triệu đồng.
Hai vợ chồng tôi sống ở vùng nông thôn, tôi làm giáo viên, mức lương 4-5 triệu mỗi tháng, nên với mức thu nhập của hai vợ chồng như vậy là khá ổn so với mức sống và mặt bằng chung ở quê.
|
Chồng lười làm, chỉ muốn làm ông chủ (Ảnh minh họa) |
Nhưng chồng tôi nói không muốn tiếp tục công việc đó nữa, vì phải làm đêm hôm vất vả mà thu nhập chỉ đủ sống, anh muốn làm chủ chứ không muốn đi làm thuê.
Nghe anh vẽ ra kế hoạch của mình, tôi cũng đi vay mượn người quen và ngân hàng, đầu tư cho anh hơn 200 triệu đồng để mở xưởng hàn, vì anh cũng học trung cấp liên quan đến nghề này.
Thời gian đầu chồng tôi làm việc khá chăm chỉ, các đơn hàng cũng khá nhiều, nhưng một thời gian sau đó có thêm người mở, nên khách hàng ít đi, chồng tôi bắt đầu nản chí.
Anh bỏ xưởng hàn và chuyển qua làm hàng ăn uống buổi sáng. Nhưng cũng chỉ được một thời gian là anh lại nói không ổn định rồi anh chuyển qua bán hàng tạp hóa kiêm cho thuê dịch vụ đám cưới.
Vốn cứ cụt dần, từ 200 triệu đầu tư xưởng hàn, bây giờ vốn liếng đầu tư chỉ còn 100 triệu đồng mà cứ đi lấy hàng ở đâu anh cũng nợ không trả, tiền bán hàng thu được thì anh tiêu hết. Toàn mời bạn bè đi nhậu và khoe khoang giàu có.
Bây giờ mọi người đến đòi nợ nhiều quá, không có tiền trả thì anh bỏ nhà đi cả tháng nay, không làm gì nữa và bỏ mặc mẹ con tôi tự giải quyết hậu quả. Tôi điện thoại cho anh thì anh tắt máy, cũng không biết anh ở đâu mà tìm, người thân, bạn bè cũng không biết anh đang sống ở đâu cả.
Mỗi lần chủ nợ đến nhà đòi, tôi lại phải khất lần khất lượt với họ, nhưng lâu quá họ cho cả xã hội đen đến nhà, sợ quá, mẹ con tôi ôm nhau khóc mà không biết chồng tôi đang ở nơi đâu?.