Chồng đột ngột qua đời, tôi rối bời nhưng không rơi nước mắt

Google News

Chồng tôi là một người nghiện rượu lâu năm, dù dùng cách gì cũng không thể cai được...

Hồi yêu và cưới nhau, chồng tôi từng là người rất chăm chỉ tốt tính. Ở nhà anh không ngại nấu ăn hay dọn dẹp nhà cửa giúp tôi và cũng rất chiều chuộng tôi, chỉ có điều anh hay giao du với bạn bè để nhậu nhẹt. Tôi nhiều lần tâm sự khuyên can chồng bớt nhậu nhưng anh chỉ hứa rồi để đấy, dần dần anh còn trở nên nghiện rượu và lơ là gia đình, nhất là sau khi anh thuê người giúp việc để chăm sóc tôi thời kỳ sinh nở em bé, anh giao hết việc cho cô ấy và tụ tập với bạn bè nhiều hơn.

Tôi càng ngày càng thất vọng với chồng nhưng vì con tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn để giữ gìn gia đình. Tiền lương của anh vốn cao hơn lương của tôi nhưng do tiêu xài cho nhậu nhẹt quá nhiều chẳng còn bao nhiêu, vậy nên tôi phải gồng mình lên làm việc để lo cho con. Sau này thu nhập của tôi cao gấp đôi gấp 3 lần anh nhưng đổi lại tôi rất bận rộn, mỗi ngày tôi chỉ tranh thủ thời gian dành cho con chứ chẳng thể quan tâm nhiều đến chồng nữa. Kể cả khi sinh bé thứ 2, tôi cũng chỉ nghỉ việc hơn 1 tháng rồi thuê bảo mẫu chăm con rồi đi làm lại sớm. Có thời điểm chồng tôi phải nhập viện vì xuất huyết dạ dày nguy kịch, anh biết sợ và kiềm chế rượu bia hơn, biết phụ giúp tôi đưa đón con đi học và thỉnh thoảng chơi với bọn trẻ, tôi đã mừng thầm trong bụng nhưng khi bệnh tình thuyên giảm anh bất ngờ lại tái nghiện rượu. 

Hầu hết thời gian ở nhà anh đều trong tình trạng say xỉn, thường xuyên quên đón con, công việc thì bê trễ đến mức bị giáng chức. Tôi rất khổ tâm và mệt mỏi với người chồng này, thế nhưng tôi chưa ly hôn vì không muốn bọn trẻ phải sống cảnh gia đình ly tán, hơn nữa dù chồng tôi nghiện rượu nặng nhưng anh ấy cũng không bao giờ lạm dụng trong gia đình hay quát mắng vợ con sau khi uống rượu, cũng không có thói xấu cờ bạc, không hoàn toàn vô trách nhiệm.

Chong dot ngot qua doi, toi roi boi nhung khong roi nuoc mat

Ảnh minh họa.

Thế rồi ngày tồi tệ nhất đã đến – ngày chồng tôi đột ngột qua đời, để lại hai đứa con thơ, đứa lớn 8 tuổi rưỡi, đứa nhỏ vừa tròn 4 tuổi. 

Hôm ấy, tôi đang đưa con lớn đến lớp học thêm thì người giúp việc theo giờ đến nhà tôi để dọn dẹp vào khoảng 3 giờ chiều. Cô ấy thấy chồng tôi nằm dưới đất không dậy được nên lập tức gọi cho tôi. Tôi vội vàng về nhà sau 20 phút thì vẫn thấy chồng tôi nằm bất động trên sàn không biết gì. Tôi sợ hãi lay chồng dậy nhưng anh không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ có đôi mắt hơi nhắm lại của anh ấy dường như đang nhìn tôi trăng trối. Tôi sợ hãi gọi 115 đến nhưng phép màu đã không thể xảy ra. Bác sĩ cấp cứu xác nhận anh đã tử vong, cô giúp việc cũng sợ hãi bỏ đi để mặc tôi ở lại một mình trong căn nhà tĩnh lặng với người chồng đã chết...

Lúc bấy giờ lòng tôi rối bời nhưng thực lòng tôi không có thời gian để khóc, tôi phải bình tĩnh lại và nghĩ xem phải làm gì. Trước tiên tôi gọi cho bạn bè thân thiết nhờ họ đón 2 đứa con và giúp tôi chăm sóc chúng, sau đó tôi gọi điện báo cho bố mẹ 2 bên, báo cho công ty tôi, công ty chồng và một vài người thân khác nhờ họ giúp việc tang lễ.

Mọi người lần lượt đến, họ đau lòng khóc lóc nhưng tuyệt nhiên tôi không rơi một giọt nước mắt nào. Trong suốt mấy ngày tang lễ, tôi rất mệt mỏi nhưng không thể chợp mắt. Cả thời gian dài sau đó, hễ cứ nhắm mắt lại, dường như ánh mắt chồng ngày hôm đó lại xuất hiện, rồi hình ảnh máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng, mũi anh khi thay quần áo để khâm liệm lại hiện về rõ mồn một làm tôi ám ảnh. Bác sĩ cấp cứu hôm ấy chẩn đoán do nghiện rượu dẫn đến xuất huyết dạ dày và ngừng tim vì máu chảy quá nhiều.

Người chết không còn nữa, nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Đến nay tôi đã là góa phụ và là mẹ đơn thân được hơn 2 năm nhưng rất hiếm khi tôi nhận ra điều đó. Có người vẫn thắc sắc sao chồng mất mà tôi không khóc? tôi không máu lạnh, mà là lý trí, dù có chuyện lớn xảy ra trong cuộc sống, tôi sẽ không khóc lóc, không suy sụp mà phải bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết vấn đề. Sự thật là chứng nghiện rượu nặng của chồng đã hành hạ tôi suốt nhiều năm, buộc tôi phải sống lý trí và mạnh mẽ hơn. Nói ra có phần mỉa mai nhưng tôi phải cảm ơn chồng vì tôi đã phải nhiều năm chịu đựng anh, phải sống tự lập có chồng mà như không trong nhiều năm, nên khi anh mất đi, cuộc sống với mẹ con tôi không có gì khó khăn cả, thậm chí còn thấy nhẹ nhàng và dễ chịu hơn. 

Theo V.K/Vietnamnet

>> xem thêm

Bình luận(0)