Có lẽ, nó sẽ là viên mãn thực sự nếu không phải vì chúng tôi chung sống với gia đình chồng.
Ngày về nhà anh ra mắt, mẹ anh vồn vã, đon đả đón tiếp tôi. Tôi đã có cảm giác gần gũi với gia đình chồng tương lai và mong rằng, những nỗ lực của mình sẽ được bố mẹ anh yêu quý như chính con gái của họ. Về làm dâu được 2 tuần, tôi chăm chỉ dậy sớm, chịu khó bếp núc, cơm nước dọn dẹp, mẹ anh khá hài lòng về tôi.
Nhưng, mỗi ngày trôi qua, sống với nhau lâu mới thực sự hiểu được nhau. Tất cả những gì tôi nghĩ ra, tưởng tượng ra đều khác xa một trời một vực. Sự ngọt nhạt này chỉ là bộ mặt để mẹ che đậy đi sự ích kỉ, khó chịu của mình.
|
Ngày về nhà anh ra mắt, mẹ anh vồn vãn, đon đả đón tiếp tôi. Tôi đã có cảm giác gần gũi với gia đình chồng tương lai và mong rằng, những nỗ lực của mình sẽ được bố mẹ anh yêu quý như chính con gái của họ. (ảnh minh họa).
|
Mẹ anh cưng chồng tôi như cục vàng. Chỉ cần anh động tay vào rửa một cái bát, mẹ lập tức quát tháo, “việc này không phải của con”.
Lúc bầu bí, tôi nhờ chồng cắt móng chân, mẹ anh nhìn thấy chửi um nhà. Bà bảo, tôi hành con trai bà. Từ bé tới lớn, anh ấy chưa từng cắt móng chân cho mẹ mà bây giờ lại cắt móng chân cho cái đứa lạ hoắc ở đâu, rước về nhà này ăn ở nhờ.
Nghe giọng chua chát của mẹ anh, thì ra tôi chỉ là người đi ở nhờ, là người lạ hoắc. Tôi buồn khổ không thể nào tin được những lời cay đắng từ miệng mẹ anh nói ra.
Tôi không đi làm vì bầu bí khó đi lại, vì bác sĩ nói tôi phải giữ. Một mình chồng kiếm tiền, thế là mẹ anh lại làm um lên. Mỗi bữa tôi ở nhà, mẹ anh chỉ cho ăn đậu phụ và rau, nhất định không có thịt. Không thương con dâu sao mẹ không thương cháu.
Mẹ bảo “Tiền cô đưa cho tôi cũng là tiền của con trai tôi, tôi không dám tiêu mồ hôi nước mắt của nó, tôi phải để dành lo cho nó. Khi nào cô kiếm được tiền thì tôi lấy, tôi sẽ mua đồ ăn ngon”. Không thể nào tưởng tượng được khuôn mặt hiền từ ngày về ra mắt bây giờ lại thành ra thế này.
|
Không thể nào tưởng tượng được khuôn mặt hiền từ ngày về ra mắt bây giờ lại thành ra thế này. (ảnh minh họa).
|
Tôi khóc như mưa nói với chồng nhưng anh không tin đó là sự thật. Vì ở nhà, có mặt anh, mẹ anh lúc nào cũng ngọt ngào với tôi, giục tôi ăn uống để tốt cho con. Có anh ở nhà, cơm canh thịt cá gì cũng có, vì anh là con trai mẹ.
Lần ấy, tôi đòi về quê chơi, mẹ anh cấm tiệt. Tôi gọi cho chồng khóc lóc, anh bảo tôi là, bầu bí to về làm gì. Tôi bực lắm vì chồng cũng không ủng hộ mình. Nếu không được thoát ly, tôi sẽ ức chế mà đẻ non mất. Nhưng tôi vẫn nhịn, cố gắng nín cho bằng được.
Sau ngày sinh con mọi sự mới rõ ràng. Mẹ tôi lên chăm sóc cháu, mẹ chồng soi mói từ đầu đến chân, chê mẹ tôi nhà quê này kia rồi còn chẳng có món ăn nào ngon tiếp đón. Cơm ở cữ mà mẹ chồng khiến tôi rơi nước mắt, không có miếng thịt nào, chỉ có rau và đậu.
|
Tôi khóc như mưa, cứ tưởng đó là một giấc mơ. Anh còn chỉ vào mặt tôi mà rằng: “Từ nay về sau, đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa, không thì cô về quê mà sống với bố mẹ cô”. (ảnh minh họa).
|
Sau hai ba hôm ở với con gái, mẹ tôi quyết định về vì không thể nào chịu được thái độ dè bỉu của nhà chồng. Cũng từ hôm đó, tôi quyết định nói với chồng chuyện ra riêng.
Vừa mở miệng nói chuyện đó, tôi tưởng chồng sẽ vì thương vợ và con thơ mà đồng ý, không ngờ anh nhìn tôi trừng trừng và tát tôi một cái như trời giáng. Anh nói tôi là bất hiếu, là người đàn bà không biết chừng mực.
Anh chửi bới ầm nhà nói anh chỉ có bố có mẹ, anh là con một, vậy tại sao lại đòi ra riêng. Tôi nghe mà chát đắng. Cái tát ấy khiến tôi suýt làm ngã con đang bế trên tay.
Tôi khóc như mưa, cứ tưởng đó là một cơn ác mộng. Anh còn chỉ vào mặt tôi mà rằng: “Từ nay về sau, đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa, không thì cô về quê mà sống với bố mẹ cô”.
Có lời “gợi ý” của chồng, ngay ngày hôm sau, tôi đã bỏ nhà đi, bế theo con thơ. Trong lòng đau xót vô cùng nhưng thực tình tôi không thể nào sống được với gia đình chồng như thế, một người chồng không hiểu lý lẽ trước sau chỉ vu vạ cho vợ như vậy.
Tôi là con người phải xứng đáng được sống tự do, hạnh phúc chứ không tội gì phải gò bó, kìm kẹp đời mình như vậy. Tôi quyết định sẽ ly hôn và làm mẹ đơn thân… không hề hối tiếc.