Cay đắng nhắm mắt cho chồng đi ngoại tình. Ngắm nhìn anh đang chìm trong giấc ngủ say, tôi lặng lẽ rời đi. Tôi sẽ cho anh tự do để tìm hạnh phúc, có như vậy tôi mới không dằn vặt cả đời mình.
Vợ chồng tôi kết hôn được 3 năm, đó là khoảng thời gian chúng tôi chung sống hạnh phúc bên nhau. Bao nhiêu cay đắng, ngọt bùi hai chúng tôi đều chia sẻ cùng nhau. Chồng tôi là người đàn ông thương vợ và biết chăm lo cho gia đình. Anh chưa bao giờ làm cho tôi phiền lòng, ngược lại tôi mới chính là người hay gây ra phiền toái cho anh.
Vì tôi chưa sẵn sàng làm mẹ, tuổi cũng còn trẻ nên tôi chưa muốn có con vội. Anh cũng chiều theo ý tôi nên quyết định 2 năm sau mới có con. Tôi đã sử dụng thuốc tránh thai sau mỗi lần quan hệ. Tôi nghĩ rằng sử dụng thuốc có chừng mực sẽ không ảnh hưởng gì. Với lại chồng tôi cũng không thích dùng áo mưa nên tôi đành dùng biện pháp khẩn cấp.
Bây giờ thì tôi lại hối hận cho tuổi trẻ nông cạn và dại dột của mình. Sau 3 năm, tôi thôi không dùng thuốc nữa nhưng 1 năm tiếp theo. Tôi vẫn không thấy biểu hiện có bầu. Bố mẹ chồng bắt đầu giục giã có cháu bế. Đến lúc này, tôi thấy hoang mang và sợ hãi.
Chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra thì mới biết hậu quả là do tôi. Bác sĩ trách tôi sử dụng thuốc tự tiện. Do ảnh hưởng của thuốc cùng với chu kinh thất thường, cổ tử cung lại hẹp nên tôi khó có khả năng có con được. Tôi như muốn ngất đi sau khi nghe lời phán xét của bác sĩ. Nước mắt tuôn tràn, tôi không biết nên phải làm sao nữa. Lỗi là do tôi, giờ tôi biết phải làm sao. Chồng tôi lại là con một, chắc chắn bố mẹ sẽ không đồng ý chuyện chúng tôi không thể có con.
Anh ôm tôi vào lòng, an ủi tôi, rồi cả hai vợ chồng sẽ cùng cố gắng để cải thiện. Tôi biết anh cũng đau lòng lắm, chắc chắn anh cũng dằn vặt bản thân mình. Chồng khuyên tôi không nên lo lắng nhưng mỗi lần mẹ chồng hỏi là tôi lại thấy sợ. Cảm giác như mình đang gánh một tội rất lớn. Tội không thể có con được, càng ngày tôi càng thấy áp lực và sợ hãi.
|
Cay đắng nhắm mắt cho chồng đi ngoại tình. Tôi tin và mong anh sẽ hạnh phúc bên người mới. (Ảnh minh họa) |
Chúng tôi lại tiếp tục chờ đợi, nhưng thêm 1 năm nữa trôi qua tôi vẫn không mang thai. Đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác tư vấn nhưng vẫn không hiệu quả. Lần này bố mẹ chồng không tha cho chúng tôi nữa. Ông bà gọi hai chúng tôi về mắng cho một trận. Vợ chồng tôi chẳng dám nói lại một lời nào. Mẹ chồng còn nói thẳng: “Cô mà không sinh con được thì phải ra khỏi cái nhà này”. Tôi nhìn mẹ, nước mắt trào ra. Tôi đưa ánh mắt đau đớn van lơn nhìn chồng nhưng anh lảng tránh.
Những ngày sau đó, anh bắt đầu chán nản và tìm đến rượu bia nhiều hơn. Không những vậy, còn có vết son vương trên ngực áo. Anh đã tìm đến người đàn bà khác. Dấu hiệu đó cho biết chồng tôi ngoại tình, nhưng tôi đâu có quyền gì để trách móc anh. Tôi không xứng đáng với tình cảm của anh. Tôi nên ra đi hay ở lại? Tôi không còn mặt mũi nào mà sống trong gia đình này nữa. Người đàn bà mà không thể làm mẹ thì cũng vứt.
Tôi viết đơn ly hôn và kí sẵn để trên bàn. Đã đến lúc anh cần tìm cho mình một cuộc sống mới, có hạnh phúc trọn vẹn. Ngắm nhìn anh đang chìm trong giấc ngủ say, tôi lặng lẽ rời đi. Tôi sẽ cho anh tự do để tìm hạnh phúc. Tôi sẽ không phải dằn vặt cả đời mình. Tôi tin và mong anh sẽ hạnh phúc bên người mới. Tôi sẽ đứng sau cuộc sống của anh. Có như vậy tôi mới yên tâm mà đi tiếp con đường dài phía trước. Tôi quyết định như thế có đúng không? Mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên đúng đắn nhất.