Tôi và vợ bằng tuổi, năm nay đều đã 60. Gần 40 năm trước, tôi quen cô ấy khi cùng làm chung ở nhà máy xi măng.
Lúc đó, cô ấy có mái tóc dài, đen óng, nước da trắng ngần và nụ cười rạng rỡ khiến tôi chú ý và quyết tâm theo đuổi.
Khoảng hơn 1 năm kiên trì, tôi cũng có được cô ấy. Chúng tôi làm đám cưới trong niềm hạnh phúc vô bờ bến. Tuy nhiên, hôn nhân của chúng tôi chỉ hạnh phúc, nồng nàn được khoảng 2 năm.
Khi cô ấy sinh con, nhan sắc xuống cấp, cộng thêm nỗi lo cơm áo gạo tiền, tình cảm của chúng tôi tụt dốc không phanh.
Bản thân tôi nhìn thấy vợ đầu bù tóc rối, mặt mũi lúc nào cũng nhăn nhó thì mất dần cảm xúc. Nhiều lần, tôi còn tự chất vấn bản thân, không hiểu mấy năm trước, mắt mũi tôi để đâu mà lại theo đuổi một người phụ nữ như thế này.
Vợ tôi cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Cô ấy giận dỗi, cáu gắt, trách móc tôi ngày này qua tháng khác. Khổ nỗi, cô ấy càng trách móc, đay khiến thì tôi càng chán vợ. Đến khi cô ấy sinh con thứ 3 thì thú thật, tôi không còn chút ham muốn nào với vợ nữa.
Nhiều lúc nhìn thấy vợ, tôi thấy như có gai trong mắt mình. Cô ấy có lẽ cũng nghĩ về tôi như thế nên chúng tôi cãi nhau liên miên, sống với nhau như cực hình.
Tôi đã nghĩ, cuộc đời mình sao lại bi thảm thế. Sống bên cạnh người không còn yêu, chỉ còn lại chút trách nhiệm thì còn gì là vui, là hạnh phúc. Nhưng rồi, cuộc đời tôi bỗng nhiên nở hoa, sang một trang mới khi tôi gặp được người phụ nữ mà có lẽ tôi đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy cũng có chồng, con và cũng đang trong cảnh cơm không lành, canh không ngọt. Vì thế, chúng tôi lao vào nhau như thể những kẻ sắp chết khát bỗng vớ được cốc nước mát lạnh.
Tình yêu ấy khiến tôi như được hồi sinh. Tâm trạng tôi trở nên tốt hơn, đầu óc cũng minh mẫn hơn, làm việc hiệu quả hơn.
Khi về nhà, tôi nhìn vợ cũng thấy đỡ khó chịu hơn. Dần dần, những cuộc nói chuyện, những tiếng cười cũng xuất hiện nhiều hơn trong căn nhà của chúng tôi.
Vợ tôi không biết vì sao tôi có sự thay đổi đó. Thế nhưng, cô ấy cũng như cởi tấm lòng, trở nên nhẹ nhàng, tình cảm và quan tâm tôi hơn.
Cứ như thế, một mặt, tôi cùng vợ xây dựng tổ ấm, chăm sóc và nuôi dưỡng 3 đứa con khôn lớn trưởng thành. Một mặt, tôi vẫn yêu, vẫn đắm say với người tình mà cả tôi và cô ấy đều xác định sẽ không bao giờ cưới.
Chúng tôi gặp nhau mỗi tuần 1 lần, có khi là 2, 3 lần nhưng cũng có khi là cả tháng trời mới gặp. Thế nhưng, lần nào gặp gỡ, sự nhẹ nhàng, ngọt ngào của cô ấy cũng khiến tôi như được thổi một làn gió mới. Nó giúp tôi xua đi những bực dọc, mệt mỏi trong cuộc sống đời thường. Từ đó, tôi được tái tạo năng lượng để tiếp tục sống và yêu.
Thấy tôi càng ngày càng trẻ và phong độ, công việc lên như diều gặp gió, vợ tôi bắt đầu nghi ngờ, ghen tuông. Cô ấy kiểm tra điện thoại, quần áo và bất cứ thứ gì có thể tìm ra bằng chứng ngoại tình của chồng. Thế nhưng sự nhạy cảm của người đàn bà cũng chẳng thể nào bằng trí thông minh của người đàn ông.
Vậy nên, cô ấy cứ ghen tuông bóng gió suốt ngày nhưng không thể phát hiện được nhân tình của tôi là ai.
Cứ như thế, 20 năm trôi qua, các con tôi đã khôn lớn, trưởng thành. Các cháu đều ngoan và học giỏi. Có cháu đã ra trường, đi làm và xây dựng gia đình. Cuộc sống tốt đẹp nên tôi rất hãnh diện.
Một năm trước, vợ tôi bị phát hiện ung thư phổi giai đoạn cuối.
Nhân tình của tôi muốn đến thăm cô ấy một lần nên tôi đã đưa đến gặp với tư cách là đối tác của công ty tôi. Họ ngồi nói chuyện với nhau rất vui vẻ và thân mật. Sau đó, họ còn gặp nhau thêm vài lần nữa.
Trước ngày lâm chung, vợ tôi bỗng đề nghị gặp mặt cô ấy. Tôi khá hoang mang nhưng khi nghe cuộc nói chuyện của hai người phụ nữ, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Vợ tôi bảo rằng, gần đây cô ấy mới biết, người phụ nữ này là nhân tình của tôi, gắn bó với tôi suốt 20 năm mà không đòi danh phận, cũng không phá vỡ hạnh phúc gia đình mình. Không những thế, cô ấy còn mang lại niềm vui cho cả gia đình tôi, giúp những đứa con của chúng tôi được nhận sự yêu thương của cả bố và mẹ…
Bây giờ, trước phút lâm chung, cô ấy muốn cảm ơn người phụ nữ này.
Tôi lặng người, không biết nói gì hơn...
*Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả
Độc giả B.N.H