"Tiểu tam" đến nhà đòi danh phận và tin sốc không người vợ nào muốn biết

Thế nhưng bất ngờ cô bồ trẻ xinh đẹp là nhân viên quán massage trên phố bấy lâu nay tôi vẫn mê mẩn cung phụng báo tin đã có bầu cùng tôi.

Không hiểu do duyên Trời sắp sẵn hay do cả 2 đều có giác quan thứ 6 nhạy bén, mà giữa hàng ngàn công nhân của khu chế xuất tôi và Phượng nhận ra là đồng hương của nhau chỉ sau câu chào hỏi xã giao lần đầu gặp mặt.

Vóc dáng thon thả, da trắng, tóc đen dài phủ mượt bờ vai nhỏ, đôi mắt bồ câu thật hiền và nụ cười với hai má lúm đồng tiền của Phượng, luôn làm trái tim trai trẻ của tôi loạn nhịp mỗi khi chúng tôi có dịp bên nhau.

Sau 2 năm đi lại tìm hiểu, đám cưới của tôi và Phượng được tổ chức dưới sự hiện diện của gia đình và bạn bè đôi bên. Cô con gái bụ bẫm, khoẻ mạnh như bố, xinh đẹp như mẹ ra đời khi tôi tròn 27 và Phượng bước sang tuổi 25.

Lương công nhân của hai vợ chồng không dư giả gì khi đón thêm thành viên mới, may nhà ở xí nghiệp cho thuê với giá ưu đãi nên cũng đỡ lo một chi phí lớn. Vì vậy, tôi và Phượng thống nhất kế hoạch tích luỹ đến khi ổn mới tính chuyện sinh thêm, biết đâu Trời thương cho được cậu ấm nối dõi, báo hiếu gia tộc thì còn gì bằng.

Thế nhưng mơ là một chuyện còn hiện thực là một chuyện khác vì khi con gái đầu lòng đã vào lớp 1, số dư trong sổ tiết kiệm đủ để hoàn thiện một tổ ấm có nếp, có tẻ thì Phượng không sao mang bầu được, mặc dù chúng tôi đều khoẻ mạnh, tình cảm vợ chồng đầm ấm, mặn nồng như ngày mới yêu.

Tôi động viên Phượng cùng đến gặp bác sĩ, tôi hoàn toàn bình thường còn Phượng em buồn đến suy sụp với kết quả vô sinh thứ phát. Vợ chồng tôi tốn rất nhiều tiền, nhiều công sức mà sau 3 năm tích cực chạy chữa mà Phượng vẫn không có tin vui. Nản, tôi lén Phượng tìm con trai với người phụ nữ khác. Vài lần Phượng tỏ ý nghi ngờ dò hỏi, nhưng tôi khéo léo né tránh, đưa ra mọi lý do để bao biện cho việc đi sớm, về khuya, rồi thi thoảng vắng nhà, qua đêm đâu đó…

Thực lòng tôi chán vợ nhưng còn thương con gái bé bỏng nên chưa có ý định đường ai nấy đi.

Phượng không nhiều lời, em chủ động làm đơn ra toà ly hôn rồi xin nghỉ việc ở công ty để đưa con về quê sinh sống mà không yêu cầu tôi chu cấp hay quan tâm. Cô bồ trẻ nghiễm nhiên thay thế Phượng…

Cậy đẻ được con trai cô bồ chẳng động chân, tay vào việc gì khiến tôi kiệt sức vì vừa chạy theo ca của xí nghiệp để kiếm tiền nuôi bồ, nuôi con trai, vừa đảm nhận mọi công việc lớn nhỏ trong nhà. Con trai được 3 tuổi, cô bồ trẻ giục tôi đưa mẹ con cô về ra mắt gia đình để cho cô một danh phận…

Khi chiếc xe vào bến, tôi đứng chết trân khi tình cờ chạm mặt với Phượng. Ngoài con gái nay lớn phổng, xinh đẹp, đi cùng Phượng còn có cậu con trai khoảng gần 3 tuổi mà thoạt nhìn tim tôi muốn nhảy ra ngoài vì bé giống tôi như 2 giọt nước. Thì ra ngày chia tay Phượng đã mang giọt máu của tôi mà em không thông báo…

Suốt 3 năm qua mải mê với niềm vui có cậu ấm nối dõi, tôi chẳng may nghi ngờ con trai giống cô bồ mà không giống tôi một nét nhỏ. Cho đến khi đưa 'dâu mới và cháu đích tôn' về quê ra mắt, bố mẹ tôi thắc mắc, tôi mới giật mình lẳng lặng đi thử ADN và gục ngã vì cậu con trai bấy nay tôi nâng niu chăm bẵm lại không hề có quan hệ huyết thống với tôi. Liệu tôi có còn cơ hội trở về bên Phượng, bên con gái, con trai đích thực của tôi, khi mà tôi và cô bồ trẻ chưa làm đám cưới và hiện Phượng vẫn là mẹ đơn thân nuôi hai con chung của chúng tôi?

Vợ bị chê không đẻ được con trai, chồng nói một câu cả họ im lặng

Một câu, hai câu cũng cho qua vì mọi khi hai vợ chồng cũng đã quen rồi, thế nhưng lần này chẳng khác nào giọt nước tràn ly.

Trong xã hội hiện đại ngày nay, khi mọi thứ đã trở nên thoải mái và thoáng hơn rất nhiều thì đâu đó, vẫn còn những tư tưởng của thời xưa khiến nhiều thế hệ trong một gia đình xảy ra mâu thuẫn, mà phổ biến nhất có lẽ là chuyện sinh con đẻ cái.

Biết rằng con cái là lộc trời cho, thế nhưng với nhiều cặp vợ chồng, việc sinh con trai nối dõi tông đường vẫn là áp lực vô hình. 

Chồng chết lặng phát hiện tình cũ của vợ 'ăn ốc', còn mình 'đổ vỏ'

Thảng thốt, lo lắng tôi giấu Trâm đem mẫu của con đi thử ADN… Tôi chết lặng khi nhận kết quả đứa con trai mà tôi yêu thương.

Cả nhà tôi vỡ oà sung sướng khi nghe tôi báo tin sẽ đưa bạn gái về ra mắt gia đình rồi tính chuyện cưới xin. Tôi nghe rõ tiếng cha nói với mẹ khi em gái đang ríu rít cùng tôi qua điện thoại rằng: “Cứ tưởng hắn để tôi với bà khuất núi mà không có được người nối dõi cho dòng họ!” Khiến tôi thấy mình thật có lỗi với cha mẹ, với ông bà tổ tiên.

Tôi là quản đốc một phân xưởng sản xuất gạch men cao cấp mà Trâm người yêu của tôi là công nhân ở đó. Tôi 34 tuổi, Trâm kém tôi 8 tuổi, em rời quê nghèo ở một tỉnh phía Bắc vào Nam lập nghiệp đã được 4 năm, còn tôi quê ở miền Trung đã bám trụ được hơn 10 năm ở khu công nghiệp này.

Cậu ấm nhà giàu và cái kết "tàn đời" cho thú vui "săn tình một đêm"

Cái tôi ham mê là “săn” mấy nàng trẻ đẹp, nhưng chỉ “vui vẻ” duy nhất một đêm là tôi sòng phẳng “ăn bánh trả tiền” và cắt luôn. Tôi giấu kĩ chuyện mình có thú vui tốn tiền đó, nhưng không hiểu sao chị gái tôi biết được.

Cau am nha giau va cai ket

Bố mẹ tôi được thừa hưởng gia tài khá lớn của ông bà nội để lại vì bố mẹ là con một. Trước đó bố mẹ tôi có cửa hàng buôn bán đồng hồ rất to trên phố nên từ nhỏ hai chị em tôi đã được sống trong cảnh đầy đủ, sung sướng.

Tôi con út nhưng là cháu đích tôn của cả họ nên được chiều chuộng như trứng mỏng, tôi muốn gì được nấy và cả nhà chẳng mấy khi từ chối yêu sách của tôi. Biết vị trí quan trọng của mình, lại biết gia đình có kinh tế, tôi thỏa sức đua theo chúng bạn nhà giàu, ham chơi hơn ham học vì vậy thi liền 2 năm mà tôi không sao đặt được chân đến cổng trường đại học.

Chị gái tôi sau khi lấy chồng, bố mẹ tôi mở cho một shop bán quần, áo ngay tại căn nhà rộng rãi là của hồi môn bố, mẹ tặng cho chị. Còn tôi, bố hướng tôi theo nghiệp của bố với lời dỗ dành là cửa hàng buôn bán đồng hồ sẽ là của tôi nếu tôi chăm chỉ làm ăn.

Song quen tự do, quen giao du bạn bè rồi, tôi không muốn trói mình vào công việc suốt ngày ngồi một chỗ chờ từng người khách đến mua hàng trong nhàm chán. Thế nhưng nghĩ mình đã bước qua tuổi 23 mà vẫn suốt ngày rong chơi, rồi ngửa tay xin tiền bố mẹ tôi cũng thấy áy náy. Nên tôi nói với bố, mẹ cấp cho tôi một số vốn hùn hạp cùng mấy đứa bạn thân mở một nhà hàng café đêm trên con phố có đông khách du lịch. Dàn nhân viên phục vụ được tuyển chọn kĩ càng toàn nam thanh, nữ tú, rồi người đứng quầy pha chế cũng là người được đào tạo bài bản nên ngay hôm nhà hàng khai trương khách đền kín bàn khiến chúng tôi hào hứng lắm.

Mặc dù thu nhập ở cửa hàng café đêm dư sức để tôi thỏa mái tiêu xài, nhưng vì là trai một, bố, mẹ lại rủng rỉnh tiền nong, nên hàng tháng, thậm chí hàng tuần tôi không xin bố mẹ vẫn đều đặn làm mới tài khoản của tôi với lời dặn phải ăn, uống đầy đủ để bảo đảm sức khỏe…

Tiền lúc nào cũng đầy túi, ăn không hết, tiêu không xuể, tôi bắt đầu dùng tiền để chơi theo đúng nghĩa nhà giàu có điều kiện. Không một quán bar, không một vũ trường có tiếng nào vắng mặt tôi, tuy vậy tôi không nghiện rượu, không dính vào ma túy, mặc dù xung quanh tôi bạn bè quen biết vẫn ngày, đêm rủ rê, lôi kéo.

Cái tôi ham mê là “săn” mấy nàng trẻ đẹp, nhưng chỉ “vui vẻ” duy nhất một đêm là tôi sòng phẳng “ăn bánh trả tiền” và cắt luôn. Tôi giấu kĩ chuyện mình có thú vui tốn tiền đó, nhưng không hiểu sao chị gái tôi biết được. Chị thủ thỉ khuyên tôi nên dừng lại, bởi kiểu quan hệ đó tiềm ẩn nhiều rủi ro, bất lợi nhất là sức khỏe của tôi, trong khi tôi còn trọng trách phải cho dòng họ có thế hệ nối tiếp…

Nhưng đã là đam mê thì thật khó bỏ,, huống hồ tôi giàu có, tôi đẹp trai, không một “con mồi” nào tôi giăng bẫy mà không dính, thậm chí không cần tốn công “săn” “con mồi” cũng tự đưa chân vào bẫy một cách rất ngọt ngào.

Rồi lời khuyên nhủ, cảnh báo của chị gái đúng là không thừa, bởi sau rất, rất nhiều lần tình một đêm với gái lạ, mặc dù tôi đã ý thức phòng hộ cẩn thận, nhưng có lẽ trong vô vàn nhưng chiếc bao cao su đó có cái không đảm bảo an toàn, khiến tôi bị lây nhiễm căn bệnh thế kỉ từ lúc nào mà tôi không hề biết. Để đến khi bác sĩ báo hung tin tôi gần như gục ngã tại phòng xét nghiệm…

Bây giờ chứng kiến cảnh bố, mẹ tôi suy sụp vì buồn, vì thất vọng, chị gái tôi mỗi lần gặp tôi là một lần thương em nước mắt lưng tròng, tôi thấy mình thật ân hận, thật đáng trách. Không lẽ cuộc đời của tôi chấm dứt ở đây, khi mà tôi mới bước vào tuổi 26? Khi mà tôi chưa giúp được gì cho bố, mẹ, cũng chưa biết một tình yêu thực sự để có cơ hội báo đáp cho dòng tộc, cho bố, mẹ một thế hệ nối dõi tiếp theo như mong muốn của bố mẹ…

Đọc nhiều nhất

Tin mới