Năm 2021, sau 28 năm bị bọn buôn người bắt cóc và bán cho gia đình khác, người đàn ông gốc Quảng Châu tên Hướng Quân cuối cùng cũng tìm được cha ruột và quay trở về bên ông. Tuy nhiên, khi đối mặt với cha, trong lòng anh lại có một sự sợ hãi và bài xích, cảm xúc đầy mâu thuẫn. (Ảnh: Sohu, minh họa)Nhìn gương mặt già nua của cha, Hướng Quân không nở một nụ cười, cũng không dám gần gũi với ông. Tâm trí anh lập tức trở về 28 năm trước, khi anh còn chưa bị bọn buôn người bắt cóc nhưng lại phải chịu đựng sự bạo hành của cha mình. Cha Hướng Quân thường xuyên đánh đập anh nặng nề, đôi khi đấm đá trực tiếp, có lúc sử dụng các công cụ như roi da chăn cừu, dây lưng, hay thậm chí là dùng dép. Mẹ đã qua đời sớm, trong nhà chỉ còn một người chị hơn anh không nhiều tuổi, chẳng ai có thể ngăn cản được người cha nóng tính. Đối với Hướng Quân, tình cảnh đó không thể xoay chuyển.Cho đến khi Hướng Quân bị bọn buôn người bắt cóc và bán cho một gia đình ở Quảng Châu, cuộc đời anh mới thoát khỏi những trận bạo hành của cha ruột. Vì thế, sau 28 năm, khi đứng trước người cha ruột, Hướng Quân có một cảm xúc khó tả, ngổn ngang trăm mối. Vậy khi đã tìm được cha ruột, liệu Hướng Quân có thể tha thứ cho cha mình? (Trong ảnh là Hướng Quân chia sẻ, anh cảm thấy không còn tình cảm với người cha ruột hà khắc) Tuổi thơ đau khổ: Hướng Quân sinh năm 1982. Mẹ mất sớm, trong nhà còn có một người chị gái. Tuổi thơ của Hướng Quân trôi qua không hề êm đẹp, cậu thường xuyên phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc. Cha cậu làm việc tại một xưởng gạch cách nhà 5 km, lương rất ít ỏi, sau khi chi tiêu cho cả gia đình ba người thì chẳng còn dư dả là bao. Không có tiền để mua thức ăn tươi ngon, Hướng Quân chỉ có thể ăn cơm đạm bạc, như bánh bột ngô và một ít rau cải tự trồng. Vài quả trứng gà từ sân sau là món ngon nhất mà cậu có thể thưởng thức. Đồ chơi của Hướng Quân và chị hầu hết đều là tự làm.Khi Hướng Quân lên 5, cha bắt đầu bạo hành cậu. Thời điểm đó, xưởng gạch mà cha cậu làm việc bỗng nhiên đóng cửa, ông phải tìm việc mới ở thị trấn, công việc xa hơn và lương cũng thấp hơn trước. Thu nhập của gia đình giảm sút, cha cậu trở nên chán nản và cáu bẳn. Mỗi khi không vui, ông liền trút giận lên đầu Hướng Quân bằng những trận đòn vô cớ và nặng nề.Đòn roi của cha khiến Hướng Quân không chỉ đau đớn về thể xác mà còn để lại những vết thương sâu sắc trong lòng. Chưa đến 10 tuổi, Hướng Quân đã mất đi nét hồn nhiên của tuổi thơ, trở nên ít nói, rụt rè, nhất là khi đối mặt với cha, ánh mắt cậu lập tức tránh né. Chị gái của Hướng Quân không thể giúp đỡ em vì chị chỉ hơn cậu vài tuổi, cũng chẳng thể ngăn cản được cha. Khi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới vẫn sẽ bị cha đánh đập, Hướng Quân dần mất hy vọng. Năm 11 tuổi, cậu nảy ra ý định bỏ nhà đi. Bỏ nhà ra đi: Một đêm lạnh giá năm 1993, Hướng Quân khoác ba lô ra khỏi nhà, bên trong chứa đầy đồ dùng cá nhân, quần áo, đồ ăn và nước uống đủ dùng trong một tuần, vài món đồ chơi yêu thích và một vài bức ảnh quý giá chụp cùng chị gái. Trên đường đến thị trấn, Hướng Quân không hề ngoảnh đầu lại, lòng cậu tràn đầy hy vọng về một cuộc sống tự do, không bị bạo hành. (Trong ảnh là chị gái Hướng Quân).Nhưng trên đường đi, Hướng Quân gặp một người đàn ông trung niên với ý đồ xấu. Ngây thơ, Hướng Quân kể hết mọi chuyện cho ông ta nghe. Người đàn ông lừa cậu rằng ở thị trấn có một nhà hàng đang cần người làm, ông ta có thể giúp cậu tìm việc. Hướng Quân tin lời, kết quả là cậu bị đưa lên một chiếc xe, sau hơn 10 tiếng, người đàn ông đưa cậu đến Quảng Châu và bán cậu cho một người cha nuôi. Thật lạ, Hướng Quân không cảm thấy khó chịu trong ngôi nhà mới, trái lại cậu thấy mình như tìm được bến đỗ bình yên. Người cha nuôi chăm sóc cậu chu đáo, cho cậu đồ ăn ngon và đối xử dịu dàng, giống như con ruột. Trong vòng tay của người cha nuôi, Hướng Quân cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp và an toàn.Gia đình cha nuôi không có con nên ông coi Hướng Quân là báu vật của mình. Cha nuôi cho Hướng Quân một căn phòng riêng đầy đủ tiện nghi và không ngừng mua sắm những thứ tốt nhất cho con. Cha còn dẫn Hướng Quân đi du lịch, mua đồ chơi, luôn bên cạnh cậu những lúc khó khăn. Dưới sự chăm sóc tận tình của cha nuôi, Hướng Quân dần dần trở nên vui vẻ, tự tin và lạc quan. Cậu tìm được bạn bè, có cuộc sống chất lượng hơn và cuối cùng trưởng thành thành một người hạnh phúc, có gia đình và sự nghiệp ổn định. Tìm về gốc gác: Khi cha nuôi đổ bệnh và sức khỏe ngày một yếu, Hướng Quân bắt đầu nghĩ về cha ruột của mình. Anh quyết định quay lại tìm cha để ít nhất không bỏ lỡ cơ hội gặp mặt khi ông còn sống. Nhưng khi gặp lại, anh chỉ thấy một ông già yếu ớt với giọng điệu đầy uy quyền, vẫn là người cha lạnh lùng và thích ra lệnh ngày nào. Hướng Quân nhận ra rằng, dù họ có chung huyết thống nhưng tình cảm giữa họ đã không còn.Hướng Quân thổ lộ với chị gái rằng anh cảm thấy xa cách với cha ruột hơn là với cha nuôi. Anh thậm chí không trách kẻ buôn người, vì nhờ đó mà anh đã tìm thấy tình yêu thương gia đình thật sự.Dù không thể ở bên cạnh cha ruột, Hướng Quân vẫn hứa sẽ hỗ trợ ông về vật chất để báo hiếu. Các cư dân mạng khen ngợi Hướng Quân là người có lòng bao dung và thấu hiểu. Câu chuyện cũng là một lời nhắc nhở về sự nguy hại của bạo lực gia đình, không chỉ để lại thương tổn trên cơ thể mà còn tạo vết thương sâu sắc trong lòng người thân.>>> Mời độc giả xem thêm video: Bất ngờ chân dung nghi phạm bắt cóc, sát hại bé gái ở Hà Nội
Năm 2021, sau 28 năm bị bọn buôn người bắt cóc và bán cho gia đình khác, người đàn ông gốc Quảng Châu tên Hướng Quân cuối cùng cũng tìm được cha ruột và quay trở về bên ông. Tuy nhiên, khi đối mặt với cha, trong lòng anh lại có một sự sợ hãi và bài xích, cảm xúc đầy mâu thuẫn. (Ảnh: Sohu, minh họa)
Nhìn gương mặt già nua của cha, Hướng Quân không nở một nụ cười, cũng không dám gần gũi với ông. Tâm trí anh lập tức trở về 28 năm trước, khi anh còn chưa bị bọn buôn người bắt cóc nhưng lại phải chịu đựng sự bạo hành của cha mình. Cha Hướng Quân thường xuyên đánh đập anh nặng nề, đôi khi đấm đá trực tiếp, có lúc sử dụng các công cụ như roi da chăn cừu, dây lưng, hay thậm chí là dùng dép. Mẹ đã qua đời sớm, trong nhà chỉ còn một người chị hơn anh không nhiều tuổi, chẳng ai có thể ngăn cản được người cha nóng tính. Đối với Hướng Quân, tình cảnh đó không thể xoay chuyển.
Cho đến khi Hướng Quân bị bọn buôn người bắt cóc và bán cho một gia đình ở Quảng Châu, cuộc đời anh mới thoát khỏi những trận bạo hành của cha ruột. Vì thế, sau 28 năm, khi đứng trước người cha ruột, Hướng Quân có một cảm xúc khó tả, ngổn ngang trăm mối. Vậy khi đã tìm được cha ruột, liệu Hướng Quân có thể tha thứ cho cha mình? (Trong ảnh là Hướng Quân chia sẻ, anh cảm thấy không còn tình cảm với người cha ruột hà khắc)
Tuổi thơ đau khổ: Hướng Quân sinh năm 1982. Mẹ mất sớm, trong nhà còn có một người chị gái. Tuổi thơ của Hướng Quân trôi qua không hề êm đẹp, cậu thường xuyên phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc. Cha cậu làm việc tại một xưởng gạch cách nhà 5 km, lương rất ít ỏi, sau khi chi tiêu cho cả gia đình ba người thì chẳng còn dư dả là bao. Không có tiền để mua thức ăn tươi ngon, Hướng Quân chỉ có thể ăn cơm đạm bạc, như bánh bột ngô và một ít rau cải tự trồng. Vài quả trứng gà từ sân sau là món ngon nhất mà cậu có thể thưởng thức. Đồ chơi của Hướng Quân và chị hầu hết đều là tự làm.
Khi Hướng Quân lên 5, cha bắt đầu bạo hành cậu. Thời điểm đó, xưởng gạch mà cha cậu làm việc bỗng nhiên đóng cửa, ông phải tìm việc mới ở thị trấn, công việc xa hơn và lương cũng thấp hơn trước. Thu nhập của gia đình giảm sút, cha cậu trở nên chán nản và cáu bẳn. Mỗi khi không vui, ông liền trút giận lên đầu Hướng Quân bằng những trận đòn vô cớ và nặng nề.
Đòn roi của cha khiến Hướng Quân không chỉ đau đớn về thể xác mà còn để lại những vết thương sâu sắc trong lòng. Chưa đến 10 tuổi, Hướng Quân đã mất đi nét hồn nhiên của tuổi thơ, trở nên ít nói, rụt rè, nhất là khi đối mặt với cha, ánh mắt cậu lập tức tránh né. Chị gái của Hướng Quân không thể giúp đỡ em vì chị chỉ hơn cậu vài tuổi, cũng chẳng thể ngăn cản được cha. Khi nghĩ đến những ngày tháng sắp tới vẫn sẽ bị cha đánh đập, Hướng Quân dần mất hy vọng. Năm 11 tuổi, cậu nảy ra ý định bỏ nhà đi.
Bỏ nhà ra đi: Một đêm lạnh giá năm 1993, Hướng Quân khoác ba lô ra khỏi nhà, bên trong chứa đầy đồ dùng cá nhân, quần áo, đồ ăn và nước uống đủ dùng trong một tuần, vài món đồ chơi yêu thích và một vài bức ảnh quý giá chụp cùng chị gái. Trên đường đến thị trấn, Hướng Quân không hề ngoảnh đầu lại, lòng cậu tràn đầy hy vọng về một cuộc sống tự do, không bị bạo hành. (Trong ảnh là chị gái Hướng Quân).
Nhưng trên đường đi, Hướng Quân gặp một người đàn ông trung niên với ý đồ xấu. Ngây thơ, Hướng Quân kể hết mọi chuyện cho ông ta nghe. Người đàn ông lừa cậu rằng ở thị trấn có một nhà hàng đang cần người làm, ông ta có thể giúp cậu tìm việc. Hướng Quân tin lời, kết quả là cậu bị đưa lên một chiếc xe, sau hơn 10 tiếng, người đàn ông đưa cậu đến Quảng Châu và bán cậu cho một người cha nuôi. Thật lạ, Hướng Quân không cảm thấy khó chịu trong ngôi nhà mới, trái lại cậu thấy mình như tìm được bến đỗ bình yên. Người cha nuôi chăm sóc cậu chu đáo, cho cậu đồ ăn ngon và đối xử dịu dàng, giống như con ruột. Trong vòng tay của người cha nuôi, Hướng Quân cuối cùng cũng cảm nhận được sự ấm áp và an toàn.
Gia đình cha nuôi không có con nên ông coi Hướng Quân là báu vật của mình. Cha nuôi cho Hướng Quân một căn phòng riêng đầy đủ tiện nghi và không ngừng mua sắm những thứ tốt nhất cho con. Cha còn dẫn Hướng Quân đi du lịch, mua đồ chơi, luôn bên cạnh cậu những lúc khó khăn. Dưới sự chăm sóc tận tình của cha nuôi, Hướng Quân dần dần trở nên vui vẻ, tự tin và lạc quan. Cậu tìm được bạn bè, có cuộc sống chất lượng hơn và cuối cùng trưởng thành thành một người hạnh phúc, có gia đình và sự nghiệp ổn định.
Tìm về gốc gác: Khi cha nuôi đổ bệnh và sức khỏe ngày một yếu, Hướng Quân bắt đầu nghĩ về cha ruột của mình. Anh quyết định quay lại tìm cha để ít nhất không bỏ lỡ cơ hội gặp mặt khi ông còn sống. Nhưng khi gặp lại, anh chỉ thấy một ông già yếu ớt với giọng điệu đầy uy quyền, vẫn là người cha lạnh lùng và thích ra lệnh ngày nào. Hướng Quân nhận ra rằng, dù họ có chung huyết thống nhưng tình cảm giữa họ đã không còn.
Hướng Quân thổ lộ với chị gái rằng anh cảm thấy xa cách với cha ruột hơn là với cha nuôi. Anh thậm chí không trách kẻ buôn người, vì nhờ đó mà anh đã tìm thấy tình yêu thương gia đình thật sự.
Dù không thể ở bên cạnh cha ruột, Hướng Quân vẫn hứa sẽ hỗ trợ ông về vật chất để báo hiếu. Các cư dân mạng khen ngợi Hướng Quân là người có lòng bao dung và thấu hiểu. Câu chuyện cũng là một lời nhắc nhở về sự nguy hại của bạo lực gia đình, không chỉ để lại thương tổn trên cơ thể mà còn tạo vết thương sâu sắc trong lòng người thân.
>>> Mời độc giả xem thêm video: Bất ngờ chân dung nghi phạm bắt cóc, sát hại bé gái ở Hà Nội