Đầy tháng cháu, anh chồng phong bì 1 triệu, tôi giận dữ trả lại vì...

Google News

Là một người bác, tôi không ngờ anh chồng lại thốt ra câu nói đó.

Tôi sống chung với bố mẹ chồng vì ông bà thương tôi hơn chị dâu. Vợ chồng anh trai sống riêng nhưng cũng gần nhà tôi và thường xuyên về nhà ăn cơm chung. Dù vậy, họ lại không đưa một đồng tiền ăn nào. Con trai anh chị còn hay mở điều hòa nằm xem phim, rồi mở vòi nước trong nhà tắm chảy lênh láng mà họ cũng không biết dạy con, càng không bao giờ đưa tiền điện nước cho tôi. Nhiều khi ấm ức quá, tôi nói với chồng, anh cũng chỉ ậm ừ cho qua vì cho rằng những chuyện ấy quá nhỏ nhặt, không ai tính toán với ruột thịt.
Khi có bầu, tôi vẫn cố nấu ăn theo những món mà cháu chồng đòi hỏi. Dù vậy, anh chồng luôn chê bai tôi nấu không ngon bằng vợ anh ấy. Còn chị dâu lại luôn miệng nói tôi phải học hỏi thêm một khóa nấu ăn thì mới có thể... giữ chồng được. Cũng may mẹ chồng thương tôi, mắng họ một trận, họ mới thôi xỉa xói tôi.
Đến tận ngày sinh, vợ chồng anh trai cũng chưa từng hỏi tôi một tiếng rằng tôi có mệt không, có cần họ giúp đỡ gì không? Chị dâu sang chơi, thấy tôi bụng bầu vượt mặt ngồi giặt đồ trẻ sơ sinh để chuẩn bị đi đẻ cũng không hề giúp. Nhưng chỉ cần tôi mắng con họ một câu, họ sẽ quay sang quở trách tôi không biết thương cháu.
Day thang chau, anh chong phong bi 1 trieu, toi gian du tra lai vi...
 Rõ ràng anh ấy sai rành rành ra, tại sao chồng lại trách tôi? (Ảnh minh họa)
Tôi sinh con, nằm viện 5 ngày vì đẻ mổ nhưng chị dâu chỉ xuống thăm một lần rồi không đoái hoài đến nữa. Tôi về nhà ở cữ, vợ chồng chị ấy cũng không sang chơi vì chẳng ai nấu sẵn cho ăn. Nhưng tôi lại thấy như vậy thoải mái, yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hôm qua là ngày đầy tháng con tôi. Chồng tôi có tổ chức một bữa tiệc nhỏ, chỉ gồm những người trong gia đình thôi. Vợ chồng anh chồng tôi cũng về. Ăn uống xong rồi, anh chồng tặng con tôi một phong bì nhưng lại nói thế này: "Bác cho con 1 triệu nhé. Đấy là tiền ăn một tuần nhà bác đấy nên con nói mẹ nấu ăn cho nhà bác trong tuần sau nhé".
Trời ơi, tôi giận đến run người và cầm phong bì, đưa thẳng cho anh chồng. Tôi nói thẳng tôi đang ở cữ, không nấu nướng được nên anh ấy cầm số tiền này về mà tự lo ăn uống. Mẹ chồng tôi cũng bực mình, mắng anh ấy thì anh ấy quay sang trách ngược tôi hẹp hòi, suy nghĩ nông cạn. Anh ấy chỉ nói đùa thôi, tôi lại tưởng thật nên làm gay gắt. Miệng nói thế mà tay vẫn cầm lại phong bì rồi hùng hổ giận dữ bỏ về.
Giờ chồng tôi lại trách tôi nóng vội làm mất lòng anh trai. Tôi ở cữ nhưng bực bội lắm. Rõ ràng anh ấy sai rành rành ra, tại sao chồng lại trách tôi? Không lẽ tôi là ô sin hầu hạ cơm nước cho họ sao? Số tôi sao khổ quá.
Theo Gia đình và Xã hội

>> xem thêm

Bình luận(0)