Hẹn Quân, một "call boy" (trai bao, trai gọi) có thâm niên lâu năm trong nghề mại dâm nam trong một quán cà phê vắng ngắt. Cậu trai người tận trong miền tây rít điếu thuốc chậm rãi kể về cuộc đời đầy cay đắng của mình.
Đó có thể là những người không có ngoại hình, lớn tuổi, phần nhiều là họ cô đơn, khát khao một cái vuốt ve, một hơi thở nồng nàn của đàn ông. “Thằng bạn em kì lắm anh, nhiều khi đi khách được 100k, đi xe ôm về mất tiêu 150k. Mà nó kêu nó mến khách đó, lần nào ‘làm’ xong ổng cũng nằm lại hút thuốc nói chuyện với nó. Thật ra tụi em làm nghề này vừa nhục vừa cô đơn. Mà người ta chỉ khinh thôi chứ không quan tâm mình cô đơn thế nào…”, Quân cười như mếu kể.
Những đồng tiền mặn mòi nước mắt
Quân năm nay hai mươi lăm tuổi, quê y ở tận Cần Thơ, trước năm 17 tuổi y cũng từng có một gia đình dù gia đình đó tàn tạ và không hạnh phúc. Sau sinh nhật 17 tuổi vài ngày của Quân, cha y gieo mình xuống Sông Hậu không biết vì chán đời hay vì say rượu.
Một năm sau má Quân bỏ nhà đi, nghe đồn là lên Sài Gòn theo ai đó. Quân hận đời vì trò đời còn cho Quân một bí mật không thể tiết lộ khác: Quân chỉ có cảm hứng với đàn ông.
|
Hình ảnh Quân mời khách. |
Đó là những lời kể đầu tiên của tay thanh niên có mái tóc chải truốt kĩ càng, khuôn mặt trắng bóc như trứng gà. Hắn cầm điếu thuốc đã cháy ngút một nửa, ánh mắt trôi dạt giữa dòng người ngoài phố.
Quân lang thang mãi từ Cần Thơ lên Đà Lạt, rồi dạt ra ngoài Vinh, cuối cùng đậu lại ở Hà Nội. Hắn khá trẻ đẹp, đó là lý do khiến Quân dù đã 26 tuổi – lứa tuổi khá dừ để làm trai bao - vẫn nhận đến 13 cuộc gọi “đi làm” trong một chiều.
“Em hẹn khách, giao dịch với khách hết qua điện thoại”, Quân giơ chiếc điện thoại Smart-phone đời mới lên khoe, “Ngoài bắc này ít “côn boi” (call boy) hơn ở trỏng nên làm ăn cũng dễ hơn. Ngày em chỉ đi 1-2 cuốc kiếm đủ tiêu thôi, làm nhiều dễ hỏng người lắm mấy anh”. Hắn cười hiền lành và nói.
Quân đã từng làm đủ nghề để kiếm sống, từ bốc vác, phụ bàn ở quán ăn, công nhân lắp bóng đèn,… nhưng thể lực yếu và không có bằng cấp khiến y không cố định ở một nơi nào cả. Một ngày nọ có một vị khách người Nhật đến công ty lắp bóng đèn Quân làm, ông khách giàu có cứ chằm chằm nhìn Quân như thể chỉ thiếu nước chảy nước dãi.
Lão lần mò đến chỗ Quân trọ, đưa một xấp tiền Yên rồi bảo Quân “mút” cho lão. Ghê tởm nhưng không cưỡng nổi những đồng Yên thẳng thớm, Quân nhắm mắt làm liều. Thế là một lần thành quen, Quân chặc lưỡi “lần thứ hai cũng không sao đâu” và cứ thế y trượt dài sau cú “bán thân cho người” này.
“Quân không nhớ là phục vụ bao nhiêu khách rồi, chắc không 100 thì cũng phải 200 quá”, gã trai đáng yêu này thi thoảng lại xưng tên khi nói chuyện.
Trong quãng đời chìm nổi của Quân không thể nhớ nổi những khuôn mặt đàn ông, Quân chỉ nhớ từng số tiền họ đã trả cho mình: “Lần nhiều nhất là em được 5 triệu lận, ông đó người Bình Dương, ra Hà Nội công tác. Ổng cưng em lắm, vẫn giữ liên lạc, thi thoảng lại gởi điện thoại tiền bạc cho em. Lần bèo nhất là em không lấy tiền, tại khách đẹp trai quá, thôi miễn phí cho ảnh”.
Quân cười khúc khích kể. Trung bình giá đi khách của Quân là 700.000đ đến 1.500.000đ tùy theo quãng thời gian. Lợi thế của việc làm mại dâm qua mạng là không phải ăn chia với “mama” hay bảo kê, được tự do quyết định giờ làm cũng như giá cả của mình.
|
Tủi nhục phận trai bao. Ảnh minh họa. |
Những người mại dâm nam có ngoại hình như Quân thường được săn đón và trả với giá cao, Quân cũng cho hay một số bạn bè “cùng nghề” với y còn đi với giá rẻ mạt đến mức “không được 2 tiếng nhà nghỉ”.
Có người 80.000đ cũng đi, 100.000đ cũng đi. Đó thường là những người không có ngoại hình, lớn tuổi, phần nhiều là họ cô đơn, khát khao một cái vuốt ve, một hơi thở nồng nàn của đàn ông trong đêm lạnh.
“Thằng bạn em kì lắm anh, nhiều khi đi khách được 100k, đi xe ôm về mất tiêu 150k. Mà nó kêu nó mến khách đó, khách đó làm thợ xây, lần nào ‘làm’ xong ổng cũng nằm lại hút thuốc nói chuyện với nó. Thật ra tụi em làm nghề này vừa nhục vừa cô đơn. Mà người ta chỉ khinh thôi chứ không quan tâm mình cô đơn thế nào…” - Quân cười như mếu kể.
“Em không dám yêu ai, mà ai dám yêu mình? Trên facebook thấy ảnh em đẹp hôn? Em vừa đi Vũng Tàu về đó. Chụp ảnh cười tưng bừng. Nhưng trong lòng lúc nào cũng rầu, đời em buông xuôi vậy thôi, không còn hy vọng gì nữa. Không dám yêu ai vì sợ làm bẩn người ta”.
Gã trai trầm mặc bên khói thuốc, ly cà phê không còn nhỏ tí tách nữa. Ánh mắt y miên man theo từng lời kể về những thứ y tự nhạo là “nhơ nhuốc”. Trong cuộc đời “đen như bùn lầy” theo lời y, y đã gặp những khách tốt bụng nhưng phần nhiều là những kẻ “mua dâm thì đâm cho thủng”.
Và quả là “thủng” khi Quân đã phải đi khâu lại trực tràng một lần do khách chơi quá mạnh bạo, chiếc khăn tắm ở nhà nghỉ hôm đấy đỏ hồng máu chảy từ hậu môn cậu. Nhập viện trong xấu hổ tột cùng, Quân không còn tâm tư để ý đến tay khách lén lút bỏ về. Tất nhiên khách “chưa kịp” trả tiền cho Quân.
Chàng trai rùng mình khi nhớ lại những ký ức nhơ nhớp. Có những đồng tiền còn nguyên mùi tinh dịch khi Quân ngửa tay cầm. Có những lần tiếp khách xong, Quân hít điên dại những đồng polyme và chỉ thấy nó đẫm mùi tanh tưởi.
Quân tâm sự rằng luôn cố gắng tiêu hết tiền khách trả hoặc gửi tiền vào ngân hàng để không phải cầm những đồng tiền “bán mình cho đời” đó. Nhiều khi Quân trơ tráo xin khách thêm tiền mua thuốc bôi lên những vết roi mà khách thích bạo dâm quật.
Hoặc tiền mua quần áo nếu khách xé rách quần áo cậu. Có khi khách bao trọn một đêm của Quân với giá 1,5 triệu, đêm đó gã khách “hành” Quân 4 lần chết đi sống lại. Sáng hôm sau Quân móc bóp của gã khách lấy đúng 6 triệu và lẻn đi khi gã còn khò khè ngáy.
“Tiền công rửa chén 3-4 chục ngàn một ngày còn thơm hơn 500 ngàn một lần bán thân này các anh ạ”. Quân cười nhạt buông một câu chua chát.
HIV, STI và những lần trốn chui lủi
Theo Quân, làm “nghề” không vốn này cũng không thiếu mạo hiểm dù thời này ít người còn cần “mama” dẫn lối. Ngoài việc phải chiều nhiều vị khách “oái oăm”, biến thái… thì những người mại dâm nam còn đối mặt với nguy cơ nhiễm HIV hay các nhiễm trùng lây qua đường tình dục (STI) cao khủng khiếp!
Theo báo cáo của Ủy ban Quốc gia phòng, chống HIV/AIDS vào tháng 3/2012 thì tỉ lệ nhiễm HIV trong nhóm nam bán dâm là 14,8% và trong nhóm nam quan hệ tình dục đồng giới là 19,8%. Tức cứ 100 người nam bán dâm thì có tới gần 15 người nhiễm HIV, và mỗi người chỉ cần đi 1-2 cuốc/ngày như Quân thôi, thì nguy cơ lây lan của đại dịch AIDS sẽ mau chóng đến mức nào?
Không ai biết điều đó, nhưng Quân và những người “cùng nghề” vẫn phải đối mặt với chúng, như thể cuộc đời còn chưa hết trêu chọc họ. Quân khôn lanh nên không khách nào qua mặt được Quân để “chơi trần”, những người khác không may mắn bằng thì có thể phải nhận những hậu quả rất đau khổ.
Quân kể về Khánh – một người bạn thân thiết khi Quân mới dạt ra Hà Nội, Khánh cũng là một “hot call” đáng giá những năm 2010-2012. Có những ngày Khánh đi tới gần 10 lượt khách, Khánh bảo thuần túy đấy là vì thói quen, chứ đi đến vị khách thứ 3 là cơ thể đã không còn cảm giác gì nữa.
Cuộc đời Khánh cũng là một câu chuyện dài, nhưng câu chuyện đó được bổ sung vài chi tiết bi thảm khi đến đầu 2013 Khánh phát hiện ra mình nhiễm HIV. Và không biết nhiễm tự bao giờ.
Khánh ốm vật vã mãi 2 tháng không khỏi, Khánh nhập viện và được người ta yêu cầu làm xét nghiệm tổng thể. Cầm kết quả trên tay mà Khánh choáng váng, dấu cộng đỏ chót ở phần ghi kết quả khiến trời đất quanh Khánh quay cuồng. Xét nghiệm lại một lần rồi lần nữa, vẫn là HIV dương tính.
Khánh đi kiểm tra CD4 (lượng tế bào kháng thể trong cơ thể người), kết quả cho thấy Khánh đã nhiễm H được ít nhất 5 năm vì bệnh đang chuyển dần sang giai đoạn AIDS. Mất bao thời gian bạn bè động viên, vực dậy, Khánh đã xuôi xuôi chấp nhận số phận, ai ngờ 5 tháng sau, những sùi thịt nổi lên quanh hậu môn báo hiệu Khánh đã mắc một nhiễm trùng lây truyền qua đường tình dục: Sùi mào gà.
Dường như tất cả những lần chặc lưỡi “không bao một lần chắc chả sao” và những lần vì được trả gấp đôi, gấp ba tiền để “đi chân trần” hiện lên trước mặt Thắng. Cậu trai hai tư tuổi ngất xỉu giữa giường bệnh.
Đó chỉ là một trường hợp nổi bật trong muôn vàn trường hợp khác. Có những người đến khi nhập viện vẫn không hiểu lý do tại sao mình mắc bệnh, “100 lần thì 101 lần dùng bao cơ mà”. Nhưng họ không biết rằng nhiều nhiễm trùng lây qua đường tình dục có đường lây nhiễm nhanh chóng và dễ dàng: qua hôn sâu, vuốt ve, qua dịch sinh dục, qua cọ xát cơ thể…
Quân may mắn không lây nhiễm bất kì một bệnh sinh dục nào, nhưng “cũng chẳng biết em còn hên đến lúc nào anh à, làm nghề này làm sao mà tránh bệnh?” - Quân tâm sự. Quân còn nhớ nhiều kỉ niệm chạy công an, trốn đánh ghen “rất vui”.
Có những lần công an vào kiểm tra an ninh tại nhà nghỉ khách và Quân đang “hành sự”, Quân chỉ kịp hất vỏ bao, tuýp bôi trơn xuống gầm giường rồi lao vào phòng tắm, khách ở ngoài ú ớ lấy lý do “hai anh em đi công tác”. Quân ở trong nhà tắm run cầm cập, sợ đến phát điên nếu lỡ công an có gom đi, rồi lên báo… May thay họ chỉ kiểm tra hành chính rồi rời đi.
Có những lần Quân chuyển nhà 3 lần trong một tháng, đi khắp Hà Nội. Chuyện là có một khách “bự” của Quân đã có vợ con, ông này mê Quân, một tuần không gặp vài ba lần không chịu nổi. Con gái ông ta thuê người theo dõi và phát hiện ra ba mình có sở thích “không đứng đắn”.
Cả vợ và con gái ông khách tìm đến nhà trọ của Quân trong một buổi chiều, bát đũa cốc chén vỡ tan tành. Quân chỉ biết cười sằng sặc khi bị túm tóc và tát tới tấp. Ngay buổi chiều hôm đó, Quân quơ quào những bộ quần áo còn lành lặn và “lặn” đến một nơi khác thật xa, cắt đứt liên lạc với ông khách giàu có.
Quân gõ điếu thuốc đã cháy hết mà chưa hút một hơi nào. Vớ lấy ly cà phê, cậu húp “soạt” một cái hết nửa cốc như không cảm nhận được vị đắng. Chúng tôi vẫn lang thang trong câu chuyện về cuộc đời của cậu, không biết bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả. Không biết nên thương hay trách Quân. Cậu đã nhận đủ những “trái đắng” từ cuộc đời, từ mọi người. Liệu khi bài báo được đăng lên, cậu sẽ nhận được sự cảm thông hay những lời chửi mắng?
Kết thúc cuộc “hẹn hò”, chúng tôi rút 300 ngàn trả cho cậu như lúc đầu thỏa thuận (bằng giá với những lần đi khách thấp nhất của Quân do chúng tôi chỉ hỏi chuyện). Quân đẩy tiền về phía chúng tôi, nói không cần đâu rồi rút thuốc ra châm lửa tiếp.
“Em chỉ cần có người nghe hết chuyện em nói mà không chửi bới em. Nghe khách chửi hoài rồi”. Chúng tôi cũng muốn khuyên Quân hãy tìm một công việc lương thiện để làm, chỉ cần có ý chí và nghị lực thì đều có thể vượt qua khó khăn. Nhưng rồi những lời đó lại nghẹn lại trong cổ họng khi chúng tôi thấy vẻ lủi thủi, cô đơn của cậu mặc dù trên người là đủ thứ đồ đắt tiền…