Mùng 3 tháng ba là sinh nhật của Vương Mẫu nương nương. Mỗi lần đến ngày này, Vương Mẫu nương nương đều tổ chức bàn đào thịnh yến ở Dao Trì, chúng tiên trên trời đều đến chúc thọ bà.
Trên tiệc bàn đào có Thuần hương quế hoa tửu của Vương Mẫu nương nương trân quý vô cùng. Bình thường vốn không có cơ hội thưởng thức, nên chúng thần nhân cơ hội này tới uống cho thoải mái một phen.
Trong số chúng thần, Thiên Bồng Nguyên Soái có tửu lượng khá nhất, cũng là người thích uống rượu nhất, mỗi lần uống đều say đến túy lúy, tàn tiệc mới quay về.
Có một lần, hắn ta một tay cầm chén rượu, một tay cầm bát rượu, uống đến khi đứng không vững, mới mơ màng rời khỏi bữa tiệc. Người ta thường nói rượu say lỡ việc, vị Thiên Bồng Nguyên Soái này quả nhiên một bước mơ màng tiến vào Quảng Hàn cung.
Thiên đình có 33 tòa Thiên Cung, 72 trùng bảo điện, trong tòa nhà cũng tráng lệ đường hoàng, khí thế hùng vĩ. Các cung các điện đều là Thiên đế, Thiên vương, Thiên binh thiên tướng, duy nhất chỉ có trong Quảng Hàn cung, toàn là Tiên nữ.
Tiên nữ của Quảng Hàn cung cô nào cô nấy mắt thanh mày tú, răng trắng má hồng, mỹ miều vô song, còn Hằng Nga lại là người đẹp xuất chúng. Thiên Bồng Nguyên Soái nhìn thấy Hằng Nga, nhân có hơi men trong người, mặt mày rạng rỡ bám riết lấy nàng để nói chuyện.
Ngọc Đế biết chuyện, long nhan đại nộ, bởi vì hắn đã vi phạm thiên quy, bèn đày hắn xuống hạ giới, đến một hòn đảo hoang ở Đông Hải chịu khổ. Thiên Bồng Nguyên Soái hối hận nhưng đã muộn, đành phải cưỡi mây đen bay ra khỏi Nam Thiên Môn, nhằm hướng Đông Hải mà đi.
Từ Nam Thiên Môn đến Đông Hải khoảng mười vạn tám nghìn dặm, Thiên Bồng Nguyên Soái vừa đi vừa khóc, bất giác đã đến bầu trời phía trên của thành Từ Châu. Vô xảo bất thành thư, đúng lúc này ở Hoa Quả Sơn, Tôn hầu tử cũng đang chui từ hòn đá ra. Chỉ trong nháy mắt sơn băng địa liệt, chấn động đến tận Thiên đình.
Việc này đã khiến cho Thiên Bồng Nguyên Soái một phen hoảng sợ, trượt chân ra khỏi đám mây rớt xuống, hóa thành một quả cầu màu đen lao từ trên trời xuống, đầu đập vào bụng của con lợn nái đang nằm phơi nắng dưới chân núi Bạch Long, biến thành một con lợn con.
Lợn nái bị quả cầu đen đập trúng, đau đến nỗi lăn lộn dưới đất. Lúc ấy, trên núi đột nhiên xuất hiện một cái hố, lợn nái rơi vào chiếc hố thì biến thành một khe suối.
Lũ lợn con bị bắn ra ngoài, biến thành hòn đá màu đen. Ngắm nhìn từ xa, trông giống như một ổ lợn con đang rúc ti lợn mẹ. Đây chính là truyền thuyết về Mẫu Trư tuyền. Chỉ có mỗi mình Thiên Bồng Nguyên Soái biến thành lợn con, còn sống và bỏ chạy ra ngoài.
Thiên Bồng Nguyên Soái sau khi biến thành lợn con, vừa mới sinh đã lớn nhanh như gió, biết đi biết chạy, tính tình nhí nhố lại còn tham ăn.
Hắn phá phách mọi thứ xung quanh khe suối, hơn nữa còn chén sạch mọi cây cỏ mọc trên ngọn núi, khiến cho ngọn núi này trở nên hoang vu. Sau này, khi ông lão nuôi lợn chuẩn bị đem hắn đi giết thịt, hắn thấy đại nạn lâm đầu, liền “éc” một cái nhảy vọt qua tường rào, chạy một mạch lên ngôi miếu trên đỉnh Quý Sơn tránh nạn cho yên thân.
Lúc này, Ngọc Đế biết được Thiên Bồng Nguyên Soái sau khi bị đày xuống hạ phàm thì đầu thai nhầm chỗ, trong lòng xót xa, liền phái Thái Bạch Kim Tinh hạ phàm điểm hóa cho hắn tu luyện thành người.
Thái Bạch Kim Tinh lĩnh chỉ hạ phàm, liền đến đỉnh Quý Sơn phía tây bắc thành Từ Châu chỉ đá thành miếu, ngồi đợi Thiên Bồng Nguyên Soái đến.
Hắn chạy một mạch vào trong ngôi miếu, trông thấy Phương trượng liền quỳ xuống đất khấu đầu liên tục. Vị Phương trượng vốn là Thái Bạch Kim Tinh biến thành, thấy thiên cơ không thể bỏ lỡ, bèn chắp tay trước ngực, niệm phật nói: “Phật A Di Đà, đại nạn lâm đầu trốn chạy lên núi, tiêu nạn trừ tai nhập Phật môn”.
Hắn nghe xong, gật đầu liên tục. Phương trượng nói tiếp: “Phật môn thập giới rất nghiêm, thiện ác như nước với lửa, thực hiện thiện pháp vô biên, vạn ác mới được giải thoát”. Hắn nghe xong, lại gật đầu liên tục.
Phương trượng liền hướng dẫn nó tu luyện theo phương pháp Thiền tông, mong có được “Minh tâm kiến tính”, tiện cho việc sau này sớm tu luyện thành hình người.
Năm thứ nhất, hắn ở hậu điện chuyên tâm niệm kinh, dần dần tu thành hình người; năm thứ hai, sớm tối tụng niệm kinh Phật, lược thông Phật pháp, có được một chút thần thông; năm thứ ba, hắn đã biết mình vốn là Thiên Bồng Nguyên Soái chuyển thế, tự cho mình là người có “gốc gác”, chẳng thèm chuyên tâm niệm kinh tu hành nữa.
Trong ba năm đó, ngày nào hắn cũng niệm kinh ăn chay, bản tính ham thích rượu chè nhậu nhẹt dần dần lộ ra, liền lén Phương trượng trốn ra ngoài ăn nhậu phá giới.
Vị Phương trượng vốn do Thái Bạch Kim Tinh biến thành, thấy hắn năm thứ nhất có ý hối cải, lại chăm chỉ niệm kinh, liền giúp hắn thoát khỏi hình hài cũ, trở thành hình hài con người; năm thứ hai, vốn định giúp hắn sớm ngày tu thành chính quả, trùng phản Thiên đình, không ngờ hắn đã phá hết mọi giới luật thanh quy của Phật môn, nhất thời khó thành chính quả; năm thứ ba, thấy hắn càng lúc càng không coi giới luật thanh quy của Phật môn ra gì, liền đuổi xuống núi tìm đường sống khác.
Phương trượng nói với hắn: “Ngươi vào miếu của ta đã ba năm, thời hạn đã hết, hãy xuống núi tìm kiếm kiếm danh sư cho mình đi!”.
Lời này đúng như hắn muốn, lập tức ưng ngay.
[…]
Sau khi hạ sơn, hắn quả nhiên đã gây ra vô số chuyện, mãi đến sau này theo hầu Đường Tăng đi Tây Thiên lấy kinh mới chấm dứt. Có điều những lời Phương trượng căn dặn hắn trước khi chia tay, hắn không hề vi phạm điều gì.
Cho nên người đời hầu như không ai biết được hắn vốn là hòa thượng của ngôi miếu trên đỉnh Quý Sơn, càng không biết được hắn là con của Mẫu Trư Tuyền ở tại phía bắc thành Từ Châu. Điều này cũng khó trách Ngô Thừa Ân không hề giới thiệu một cách tỉ mỉ về thân phận của hắn.