Tôi năm nay 25 tuổi, là con gái duy nhất trong nhà vì bố mẹ tôi hiếm muộn nên khi có tôi thì bố mẹ vui lắm. Là nữ nhưng việc gì tôi cũng biết làm vì bố mẹ tôi hướng cho tôi tự lập từ nhỏ.
Lấy chồng được 2 năm nhưng tôi vẫn chưa có con vì vợ chồng tôi vẫn đang ''kế hoạch''. Tôi muốn tập trung làm ăn, kiếm thêm một chút để có kinh tế phụ dưỡng bố mẹ và chăm sóc con cái tốt hơn nên bàn với chồng cưới 5 năm rồi mới sinh con. Ban đầu chồng tôi phản đối gay gắt nhưng sau khi nghe tôi thuyết phục thì anh cũng xiêu lòng và đồng ý. Bố mẹ chồng thì liên tục giục có con vì chồng tôi cũng là con một, cả hai viện đủ các lý do để né tránh.
Vì tôi là con một nên rất thèm có em. Cô em họ kém tôi 1 tuổi chơi với tôi từ nhỏ tôi coi như em ruột. Khi em ra trường thì tôi cũng cố gắng kiếm cho em một công việc trong công ty mình để hai chị em có thể gần nhau hơn.
Sau khi cưới nhau, bố mẹ chồng cho hai vợ chồng chúng tôi một căn chung cư để sống riêng nên thỉnh thoảng có gọi em họ đến ăn cơm rồi ở lại chơi. Hai chị em thân thiết nên có chuyện gì tôi cũng kể cho em nghe, từ chuyện gia đình, công việc đến tình yêu.
Dạo trước thấy em họ tôi nói rằng đang quen một anh bằng tuổi chồng tôi nên tôi cũng quan tâm hỏi người ấy là ai, có tốt không, tính tình như thế nào. Em chỉ kể rằng người yêu em chu đáo, quan tâm, tinh tế và vô cùng ga lăng. Tôi nghe vậy thì mừng rỡ lắm, bảo em lúc nào rảnh thì dẫn người yêu đến cho anh chị xem mặt. Em họ tôi cũng dạ vâng rồi nói rằng khi nào có thể tiến tới hôn nhân thì mới ra mắt mọi người. Nhìn khuôn mặt em rạng ngời hạnh phúc mà tôi cũng vui lây.
Bẵng đi một thời gian, em báo với tôi là em có thai nhưng người yêu lại không nhận con. Em khóc nhiều lắm. Tôi phẫn nộ chạy luôn đến phòng trọ của em để an ủi. Tối ấy, tôi ở lại với em để nghe em tâm sự. Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì em đưa ra quyết định là sẽ là một bà mẹ đơn thân. Tôi vừa thương lại vừa trách em đặt niềm tin sai người. Thương luôn cả đứa bé trong bụng của em. Tôi tự nhủ mình sẽ phải là một người mẹ nuôi tốt để chăm sóc cho đứa bé và cả đứa em tôi thương quý bao năm nay.
Ngay hôm sau tôi lên mạng tìm hiểu cách chăm bà bầu, mua rất nhiều sách để hiểu thêm về cách chăm mẹ và bé. Còn 2 tháng là em sinh con nhưng vẫn chưa dám nói cho bố mẹ em biết và cũng xin tôi không nói cho người thân nào biết. Tôi không nỡ đứng nhìn em một mình vất vả, tự xoay sở trong những tháng cuối nên bàn với chồng đón em về để tiện cho việc chăm sóc cho em và bé con. Chồng tôi cũng không có ý kiến gì nên tôi bắt tay vào dọn phòng phụ và đón em về ở cùng.
Vừa đón em về được 3 ngày thì tôi thì được công ty cho ở nhà làm online, còn chồng tôi vẫn phải đi làm. Vì chồng hay ra ngoài nên tôi hạn chế để chồng tôi gặp em nhất có thể. Tôi luôn bảo chồng mỗi khi về nhà thì phải tắm gội, thay đồ, rửa tay sạch sẽ để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con nhất có thể.
Tôi háo hức đặt đồ sơ sinh cho bé, có đồ gì hay ho là tôi cho em xem rồi hai chị em lại rúc rích cười hạnh phúc.
Cuộc sống sẽ êm đềm trôi như thế nếu như không có đêm hôm ấy, khi tôi quay sang định ôm chồng thì không thấy chồng đâu, tôi bật dậy tìm. Đi đến cửa phòng của em họ, thấy đèn còn sáng, tôi định đẩy cửa bước vào thì chợt khựng lại vì nghe tiếng 2 người trò chuyện.
- Ngay từ đầu anh đã nói bỏ nó đi rồi sao em không bỏ. Để đến bây giờ có phải là mọi chuyện rắc rối không. Anh không thể bỏ vợ mình được.
- Anh yên tâm. Em sẽ là mẹ đơn thân. Chị ấy không biết chuyện gì đâu. Anh cũng không cần phải có trách nhiệm với mẹ con em.
Tôi bàng hoàng đẩy cửa bước vào, không tin vào những gì mà tai mình nghe thấy. Chắc đây chỉ là mơ thôi! Tôi chỉ cần tỉnh dậy là cơn ác mộng này sẽ tan biến. Nhưng sao nó lại là sự thật cơ chứ?
Hóa ra trong những lần em ở lại nhà tôi thì chồng tôi và em đã vượt quá giới hạn, dẫn đến việc có thai ngoài ý muốn. Người yêu mà em nói lại chính là chồng tôi. Trớ trêu thay, một người là chồng, một người là em, cả hai đều là những người mà tôi yêu thương hết mực nhưng lại khiến cho tim tôi đau đớn khôn cùng.
Tôi gục xuống ngay trước cửa phòng em, mặt trắng bệch và nước mắt cứ lã chã rơi.
Chuyện này quá sức chịu đựng của tôi. Lòng tôi đang rối như tơ vò không biết phải làm thế nào. Quá khó để tôi đưa ra quyết định.