Khi con chào đời, vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc. Công việc của tôi làm nhân viên lái xe du lịch, thu nhập chỉ mười mấy triệu một tháng nhưng tôi sẵn sàng làm tất cả cho vợ con.
Chúng tôi thuê một phòng trọ nhỏ ở Hà Đông, Hà Nội. Mỗi tháng, tôi giữ lại phần nhỏ thu nhập để chi tiêu, còn lại tôi đưa hết cho vợ quản lý.
Những ngày con còn nhỏ này, chúng tôi chấp nhận chi tiêu chắt bóp, thậm chí đến tháng đóng tiền thuê nhà còn phải đi vay mượn bạn bè.
Tôi nghĩ khi con được 2 tuổi sẽ gửi đi lớp để vợ tôi đi làm trở lại. Như thế, gánh nặng kinh tế cũng được san sẻ.
|
Ảnh minh họa. |
Tuy nhiên, khi con tôi lên 2, mọi người xung quanh khuyên gửi con đi học rồi đi làm nhưng vợ tôi không đồng ý vì muốn con cứng cáp hơn. Cô ấy muốn thế, không lẽ tôi lại giục cô ấy đi làm.
Trong thâm tâm tôi cũng mong vợ đi làm, bây giờ không chỉ riêng chuyện san sẻ kinh tế mà tôi muốn cô ấy có công việc để đỡ bí bách, không còn thời gian suốt ngày nhắn tin hỏi khi nào anh về, anh đang ở đâu... Cô ấy ở nhà lướt điện thoại suốt ngày rồi lại nghĩ ra đủ thứ chuyện không đâu vào đâu.
Trước sức ép bàn tán của mọi người, vợ tôi quyết định cho con đi học ở trường tư với mức phí 2,5 triệu đồng/tháng.
Thế nhưng, con đi học chưa được nổi 1 tháng thì cô ấy lại cho con nghỉ vì lý do con đi học hay ốm đau, cô ấy đi làm cũng không yên tâm. Và vợ tôi tiếp tục ở nhà trông con. Việc nhà cũng chẳng có gì nhiều bởi căn phòng trọ vỏn vẹn có 20 mét vuông.
Từ Tết tới giờ, công việc của tôi lúc có lúc không do ảnh hưởng dịch bệnh. Chúng tôi bàn bạc lại chuyện gửi con đi học để đi làm, nhưng vợ tôi bảo sau dịch dã làm gì có nơi nào tuyển người mà làm. Cô ấy luôn trong trạng thái có nhiều tiêu nhiều, có ít tiêu ít.
Nhiều lần, tôi định bảo vợ đi làm việc gì cũng được cho thoải mái đầu óc lại thêm đồng ra đồng vào, nhưng ngại vợ tôi lu loa rằng tôi không nuôi được vợ con.
Tôi vẫn biết trách nhiệm của người đàn ông với gia đình nhỏ của mình. Tuy nhiên, có lúc nhìn những người phụ nữ khác họ đi làm, lăn lộn ngoài cuộc sống mà tinh thần vui phơi phới, tôi ước gì vợ mình cũng nhanh nhẹn, mạnh mẽ như thế.
Từ khi các trường mở cửa trở lại sau dịch bệnh, vợ tôi vẫn muốn ôm con ở nhà mà không muốn cho đi học. Tôi bảo vợ cho đi lớp để con dạn dĩ, làm quen bạn bè, trường lớp. Cô ấy đồng ý cần phải cho con giao lưu với bạn bè nhưng rồi lại bảo đang tháng nắng nóng, cho con đi thì nhiều nguy cơ ốm đau nên đợi thêm một thời gian.
Tôi đề xuất gửi con về quê ngoại để vợ đi làm lại tháng này thì mẹ vợ an ủi vợ tôi rằng: "Không phải vội đi làm, nghỉ 3-4 năm nay giờ đi làm lại tìm việc cũng khó, công việc làm cả đời chứ có phải làm vài tháng rồi nghỉ đâu". Vợ tôi đã về quê làm hồ sơ sơ yếu lý lịch nhưng vẫn không chịu đi tìm việc.
Trước khi cưới nhau, cô ấy là người chăm chỉ và đang làm kế toán cho một công ty nhập khẩu trái cây thu nhập cũng được 9,10 triệu/tháng. Vậy mà giờ đây cô ấy lại ngại việc, không muốn đi làm.
Tôi phải làm sao để giúp cô ấy vượt qua các vướng mắc bây giờ?