Tôi sinh ra ở nông thôn, trong gia đình nghèo, dưới tôi còn có một em trai và một em gái. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông tôi không đỗ đại học rồi tính cách lên thành phố học nghề đi làm. Tôi rất có năng khiếu với nghề làm đẹp nên học hỏi anh, ai cũng khen ngợi. Rồi tôi vay mượn tiền của người thân mở cửa hàng nhỏ nhỏ. Nói chung tôi chưa giàu có nhưng có thể tự trang trải cuộc sống thoải mái, còn phụ giúp bố mẹ.
Hai năm sau khi lập nghiêp, tôi gặp chồng. Anh là con trai nhà giàu, bố mẹ đều có chức quyền, nhà có hai anh em trai. Khi biết anh yêu tôi, mẹ chồng một mực ngăn cản vì không môn đăng hộ đối. Bà chê tôi học thức kém lại không có công việc ổn định.
Mặc sự phản đối của bố mẹ, chồng một mực yêu tôi, rồi tôi lại có thai nên cuối cùng đằng trai cũng phải chấp nhận đám cưới. Cưới xong, tôi sinh con gái đầu lòng. Mẹ chồng vốn đã không ưa tôi, giờ tôi sinh con gái bà lại càng phớt lờ.
Khi con gái tôi vào lớp 1 thì em trai chồng sau đó kết hôn với một cô y tá, mẹ chồng vui vẻ lắm. Trước mặt tôi lúc nào bà cũng khen ngợi em ấy. Sau đó em còn sinh một cậu con trai kháu khỉnh, mẹ chồng lại càng quý hơn. Thấy cuộc sống thực sự bí bức và chẳng vui gì khi ở chung, tôi bảo chồng ra ngoài thuê nhà ở. Chồng cũng biết chuyện này nên anh luôn động viên và chiều chuộng tôi hết mức. Anh tâm sự rằng: "Anh sẽ cố gắng bù đắp mọi thứ cho em, miễn là em vững tin ở bên anh là được".
Tuần trước là sinh nhật của mẹ chồng, sáng sớm tôi đã đi mua cho bà một bộ quần áo rất đẹp. Tầm 5h chiều tôi chở con đến nhà mẹ chồng, vừa đến nơi bà bảo tôi vào bếp phụ giúp nấu nướng vì bà mời thêm mấy người bạn nữa.
Tôi đang lụi hụi trong bếp thì thấy con gái khóc lóc to tiếng. Nhìn ra thì thấy nó bị mẹ chồng tát lằn mặt. Lúc sau tôi chạy ra kéo con vào thì nó kể bà nội mua cho cháu nội (con của em trai chồng) chiếc vòng bạc rất đẹp, con gái tôi cũng thích nên hai đứa trẻ giằng co nhau. Lúc đó, mẹ chồng bênh cháu trai nên không ngại xuống tay đánh con gái tôi.
Nghe con gái nói vậy, lúc đó tôi thật sự không tin nổi, không ngờ mẹ chồng lại cư xử với cháu ruột của mình như vậy. Dù bà có bênh cháu trai nhưng cũng không nên làm như thế, phải giải thích rõ ràng vì dẫu sao nó cũng còn bé, thấy món đồ đẹp là thích.
Nghĩ lại thấy mẹ chồng quá coi thường mình, tôi xin phép về nhà sớm không dự sinh nhật. Kể từ sau lần đó tôi không bao giờ đến gặp bà nữa. Tôi tự nhủ phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền để bà đừng xem thường tôi, đâu phải ai đi theo con đường học cũng thành công, tôi cũng là một đứa giỏi nghề nhiều người mơ ước cơ mà.
(Xin giấu tên)