Nhà chồng tôi có 5 anh chị em, mọi người đều làm việc xa nhà. Ở quê có bố chồng sống một mình, năm nay sức khỏe của ông yếu, không thể tự phục vụ được nên cả nhà thống nhất thuê người giúp việc ở bên chăm sóc.
Mấy tháng trước, anh cả về thăm gia đình đột xuất thì phát hiện chị giúp việc lớn giọng mắng bố và cho ăn uống không ra sao khiến sức khỏe của bố rất yếu. Sau đó mọi người họp lại và quyết định cử anh cả về chăm sóc bố. Hàng tháng mọi người sẽ đóng góp tiền để hỗ trợ anh ấy chăm nuôi bố.
Không muốn bố sống trong căn nhà tồi tàn nên bác cả đã đập nhà cũ đi, xây nhà mới to đẹp hơn và mọi người đều đồng thuận trừ chồng tôi. Chồng tôi cho rằng anh cả muốn nhân cơ hội xây nhà cho bố mà chiếm trọn mảnh đất 400m2. Chồng tôi muốn mảnh đất đó phải được chia cho 4 người con trai, mỗi người được hưởng một ít, ai bán thì bán, ai xây nhà thì xây.
Nhưng bác cả không muốn đất của ông cha bị chia ra bán nên vẫn quyết xây nhà chung. Sau khi nhà được xây xong, chồng tôi không hề bước chân vào ngôi nhà đó, cũng không chịu góp tiền nuôi bố.
Không muốn vì chút đất đai mà anh em mâu thuẫn nên tôi vẫn âm thầm góp tiền nuôi bố chồng cho bác cả, mỗi tháng 1 triệu đồng.
Tuần vừa rồi, sau khi chuyển khoản, tôi đã gửi ảnh chụp màn hình cho bác cả, thật xui xẻo, tôi đã gửi nhầm cho chồng và bị anh phát hiện ra. Chồng tôi tức giận ném quần áo và đuổi tôi ra đường. Anh bảo tôi không coi trọng lời nói của chồng, nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà.
Tôi trách chồng chỉ biết nghĩ cái trước mắt, không nghĩ đến hậu quả. Bố là người sinh thành dưỡng dục, mỗi tháng góp có 1 triệu nuôi ông thì có đáng gì mà phải ki bo. Nếu vợ chồng mình mà không góp tiền nuôi bố, vậy lúc ông mất có mặt mũi nào đến chịu tang.
Tôi nói đến thế rồi mà chồng vẫn nói thừa tiền cũng không góp, không cần quan hệ với những người anh em đầy mưu mô đó nữa. Tôi không biết phải nói sao để chồng chịu xóa bỏ hiềm khích với anh chị em trong nhà và chung tay chăm sóc bố?