Ngoài phố nhộn nhịp quá, tôi thấy nhiều đàn ông đang đi mua quà, chắc họ tặng vợ, hay tặng người yêu? Hà Nội mùa này lạnh thế, lang thang, đôi giày cao gót làm tôi đau nhói, nhưng, có một cái gì đó, đau hơn... ở trong tim.
|
Ảnh minh họa. |
Tôi yêu anh từ khi mới ra trường. Khi ấy, tôi là một cô gái tỉnh lẻ, sống đơn độc ở thành phố này. Anh dành cho tôi sự quan tâm, chia sẻ, khiến tôi cảm thấy đỡ cô đơn. Công việc đấu đá, bon chen, chỉ có anh động viên để tôi có được sự nghiệp ngày hôm nay.
5 năm ròng rã bên nhau, anh với tôi như một phần máu thịt. Người ta cần oxy để sống như thế nào, thì tôi cần anh như vậy. Chúng tôi yêu nhau, yêu nhau thật sự. Và có lẽ, tôi đã có thể là một cô bé Lọ Lem được ở bên Bạch Mã hoàng tử như trong chuyện cổ tích, nếu như anh không bị ràng buộc.
Nếu như thì mãi chỉ là nếu như. Có những lúc vì yêu quá, vì khát khao ở bên nhau quá, tôi và anh đã định cùng bỏ đi đến một thành phố khác, chúng tôi sẽ làm lại từ đầu. Nhưng rồi, anh lại không thể dứt bỏ được nghĩa vụ làm chồng, làm cha.
Tôi chẳng bao giờ trách anh, vì nếu anh không phải người sống trách nhiệm, tình cảm đến thế, thì tôi cũng không yêu anh nhường này! Và từ ấy, tôi quyết định ở bên anh, như một cái bóng. Tôi chấp nhận sự thật mình là một kẻ đi bên đời, không danh phận. Và tôi, chưa một lần cảm thấy hối hận vì điều đó.
Hôm qua, anh mới tặng tôi một thỏi son, một thỏi son đỏ thắm mà tôi rất yêu thích. Bao giờ cũng vậy, anh luôn dành cho tôi những bất ngờ, luôn là người biết tôi thích gì, cần gì. Đương nhiên, với vợ anh cũng vậy. Người đời thì tàn nhẫn gọi những người như tôi là kẻ thứ ba, là kẻ giật chồng... Nhưng cũng buồn, cũng tủi lắm.
Có nhiều đàn bà như tôi, chấp nhận làm kẻ thứ ba, không phải vì tiền, vì danh lợi, mà chỉ vì một chữ tình mà thôi. Tôi xinh đẹp, giỏi giang và khéo léo, tôi chẳng khó gì để kiếm được một người đàn ông, và thực tế, tôi cũng có nhiều người theo đuổi. Nhưng thế gian vạn đàn ông, không thể bằng một người, đó là anh. Tôi là người sống nhiều bằng cảm xúc. Và hơi ấm anh mang lại cho tôi trong cuộc đời này, đã dìu dắt tôi đi qua năm mùa đông lạnh giá.
Nếu hỏi có bao giờ tôi khóc vì tủi phận, vì cô độc, tôi sẽ nói ngay là có. Nhưng khi khóc, tôi cũng chỉ để nước mắt tự rơi, tôi tuyệt nhiên không nghĩ gì. Bởi tôi chẳng bao giờ oán trách anh, hay oán trách mình, oán trách cuộc đời. Có nhiều lần anh đã nói với tôi: “Xin lỗi vì anh đã khiến cuộc đời em dang dở, đã biến em thành người thứ ba”. Tôi chỉ cười, vì tôi chấp nhận mà.
Hôm nay Hà Nội mưa và lạnh. Những cơn rét đầu mùa khiến tôi run rẩy quá. Những ánh mắt người lướt qua dưới đèn đường loang loáng. Tôi nhớ anh, giá như có anh lúc này, tôi sẽ không cô đơn đến thế. Nhưng giờ này, chắc anh đã mang những bông hoa hồng về tặng vợ, chắc anh đang đưa chị ấy đi đến một nhà hàng sang trọng nào đó...
Người ta cứ bảo phụ nữ làm người thứ ba, vì đàn ông mà khổ. Nhưng tôi nghĩ, sướng khổ là ở quyết định của đàn bà mà thôi...