Tại đông bắc Ấn Độ, gần biên giới Bangladesh, bang Meghalaya toàn núi non với những rừng cây nhiệt đới rậm rạp và năm nào cũng mưa nhiều. Làng Mawsynram là nơi có lượng mưa tới 11.873mm mỗi năm, đoạt danh hiệu "nơi ướt át nhất Trái Đất".Trước đây, bộ tộc Khasi sống ở vùng này thường làm cầu tre vượt suối. Nhưng những cây cầu như thế không chịu được những trận mưa dữ dội, nhanh chóng bị mục gẫy khiến người ta không thể qua lại hai bên bờ.Khoảng 180 năm trước, người Khasi tìm đến một giải pháp khác. Rễ cây cao su được luồn vào trong các ống rỗng làm từ thân cây cau, mọc dài ra giữa sông. Các rễ cây được chăm chút cẩn thận cho tới khi chúng tạo thành bộ khung cầu rễ cây đủ chắc chắn cho con người đi qua.Phải mất từ 15 đến 20 năm để tạo dựng được một cây cầu làm từ rễ cây nối liền hai bờ sông. Khác với cách xây dựng truyền thống, cầu rễ cây ở Meghalaya ngày càng trở nên vững chắc hơn và không cần bảo dưỡng hay xây lại. Những cây cầu khỏe nhất đã có trên 100 năm tuổi.Tuyệt vời nhất và có lẽ cũng là nổi tiếng nhất là cầu rễ cây hai tầng Umshiang hơn 180 năm tuổi. Hai tầng cầu bắc ngang sông Umshiang và dân làng đang làm thêm tầng thứ ba với hy vọng sẽ hấp dẫn thêm nhiều du khách.Người Khasi theo truyền thống mẫu hệ. Người chồng chuyển đến sống ở làng của vợ sau khi cưới, còn trẻ con thì mang họ mẹ. Biron Nongbri, một giáo viên tiểu học ở thị trấn gần đó đã chuyển tới Nongriat sống sau khi kết hôn.Cầu sắt này là một trong ba cây cầu giúp cắt ngắn hành trình tới Nongriat. Trước đây, người ta cần đi theo đường rừng từ Cherrapunji tới Nongriat, vượt qua cầu cây Umshiang và Mawsaw. Nay, lối đi cũ hầu như bị bỏ hoang, khiến cho các cây cầu làm bằng rễ cây ít được dùng hơn trước.
Tại đông bắc Ấn Độ, gần biên giới Bangladesh, bang Meghalaya toàn núi non với những rừng cây nhiệt đới rậm rạp và năm nào cũng mưa nhiều. Làng Mawsynram là nơi có lượng mưa tới 11.873mm mỗi năm, đoạt danh hiệu "nơi ướt át nhất Trái Đất".
Trước đây, bộ tộc Khasi sống ở vùng này thường làm cầu tre vượt suối. Nhưng những cây cầu như thế không chịu được những trận mưa dữ dội, nhanh chóng bị mục gẫy khiến người ta không thể qua lại hai bên bờ.
Khoảng 180 năm trước, người Khasi tìm đến một giải pháp khác. Rễ cây cao su được luồn vào trong các ống rỗng làm từ thân cây cau, mọc dài ra giữa sông. Các rễ cây được chăm chút cẩn thận cho tới khi chúng tạo thành bộ khung cầu rễ cây đủ chắc chắn cho con người đi qua.
Phải mất từ 15 đến 20 năm để tạo dựng được một cây cầu làm từ rễ cây nối liền hai bờ sông. Khác với cách xây dựng truyền thống, cầu rễ cây ở Meghalaya ngày càng trở nên vững chắc hơn và không cần bảo dưỡng hay xây lại. Những cây cầu khỏe nhất đã có trên 100 năm tuổi.
Tuyệt vời nhất và có lẽ cũng là nổi tiếng nhất là cầu rễ cây hai tầng Umshiang hơn 180 năm tuổi. Hai tầng cầu bắc ngang sông Umshiang và dân làng đang làm thêm tầng thứ ba với hy vọng sẽ hấp dẫn thêm nhiều du khách.
Người Khasi theo truyền thống mẫu hệ. Người chồng chuyển đến sống ở làng của vợ sau khi cưới, còn trẻ con thì mang họ mẹ. Biron Nongbri, một giáo viên tiểu học ở thị trấn gần đó đã chuyển tới Nongriat sống sau khi kết hôn.
Cầu sắt này là một trong ba cây cầu giúp cắt ngắn hành trình tới Nongriat. Trước đây, người ta cần đi theo đường rừng từ Cherrapunji tới Nongriat, vượt qua cầu cây Umshiang và Mawsaw. Nay, lối đi cũ hầu như bị bỏ hoang, khiến cho các cây cầu làm bằng rễ cây ít được dùng hơn trước.