Tài sản lớn nhất của đời người là sức khỏe
Dẫu rằng câu này ai cũng biết, nhưng muốn thực sự lĩnh ngộ được nội hàm đó lại không phải chuyện đơn giản. Từ xưa đến nay, khắp cõi Đông Tây, người thì bị mê hoặc bởi cái Danh, kẻ lại bị dẫn động bởi cái Lợi, người bươn chải vì quan tước, kẻ lại đau khổ vì tình yêu. Họ đều coi Danh, Lợi, Tình là mục tiêu theo đuổi cao nhất trong đời mình, nhưng lại không biết rằng tài sản lớn nhất của đời người lại là sức khỏe của chính họ.
Ngày nay nhịp sống của chúng ta dường như quay nhanh, hơi thở cũng gấp gáp hơn. Đặc biệt là ở những thành phố lớn con người cứ mải miết chạy theo danh lợi, tiền tài và tình ái mà lao mình như thiêu thân trên các bàn tiệc hay những quán bar, những nơi giải trí thâu đêm suốt sáng.
Nhiều người chúng ta khi còn trẻ đều không biết quý tiếc tuổi thanh xuân, sẵn sàng đánh đổi sức khỏe của mình lấy Danh Lợi Tình hay chút hư vinh trong kiếp người. Đến khi mắc phải bệnh nọ tật kia mới hốt hoảng tìm các loại thuốc thang đặc chủng để trị liệu.
|
Ảnh minh họa. |
Ngẫm một chút cũng thấy rằng khi con người già đi thì vốn liếng quan trọng nhất chính là sức khỏe. Dẫu bạc vàng đầy két, gia sản khắp nơi thì cũng chẳng ích gì. Dẫu có điều kiện ngao du sơn thủy, ngắm nhìn thế giới mà không có sức khỏe thì những điều đó cũng chỉ là một giấc mơ xa xỉ mà thôi.
Lúc nên cúi đầu thì cúi đầu
Benjamin Franklin được người đời dành cho những danh xưng cao quý như “cha đẻ của nước Mỹ”, “Người Mỹ đầu tiên”, bởi ông là một trong những người thành lập đất nước nổi tiếng nhất của Hoa Kỳ.
Tuy nhiên khi còn trẻ, ông cũng có những lúc phạm sai lầm. Nhưng ông đã biến mỗi sai lầm của bản thân thành những bài học quý giá, thành những chân lý sống cho cuộc đời ông.
Có một lần, Benjamin Franklin đến thăm một vị tiền bối. Lúc ấy ông tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ, khí thế rất mạnh mẽ, chân sải bước rộng mà tiến về phía trước.
Tuy nhiên, khi vừa vào đến cửa, đầu của ông bị đập rất mạnh vào cái khung cửa bên trên. Đau điếng cả người, ông vừa nhăn mặt rồi không ngừng lấy tay xoa chỗ đau vừa đưa mắt nhìn cái cửa thấp hơn chiều cao của mình.
Vị tiền bối ra đón khách, nhìn thấy bộ dạng đó của Franklin, liền cười nói: “Đau lắm phải không? Nhưng đây chính là thu hoạch lớn nhất của cậu khi tới thăm tôi ngày hôm nay đấy. Một người muốn bình an vô sự sống trên đời này thì nhất định phải luôn luôn ghi nhớ rằng: Lúc nên cúi đầu thì phải cúi đầu. Đây cũng là một câu chuyện mà tôi muốn dạy cậu”.
Dù là một người nắm trong tay quyền lực và chức vị nhưng Franklin đã khiêm tốn đón nhận bài học từ vị tiền bối và khắc cốt ghi tâm trong suốt cuộc đời ông.
Đừng bao giờ cho mình là quá quan trọng
Có một cậu bé sống trong gia đình với ba thế hệ. Mỗi lần cả gia đình ăn cơm đều tới hơn 10 người, họ ngồi quây quần quanh một chiếc bàn lớn. Hàng ngày cậu bé thường ngồi vào bàn ăn từ sớm để nhận một chỗ, nơi đặt những món mà cậu thích nhất.
Người lớn trong nhà thường nói với cậu bé rằng làm như vậy là không tốt, không thể lúc nào cũng nghĩ cho bản thân mà không để ý, quan tâm tới người khác.
Một lần nọ, cậu bé đột nhiên có suy nghĩ: “Hay là mình biến mất một lát để mọi người phải lo lắng và tìm mình”. Thế là cậu bé trốn vào trong chiếc tủ và chờ đợi giây phút mọi người náo loạn, gọi tên cậu, chạy khắp nơi tìm cậu.
Tuy nhiên, cậu bé ngồi trong tủ hết giờ ăn trưa mà vẫn không một ai đi tìm, thậm chí người nhà còn không nhận ra sự vắng mặt của cậu trên bàn ăn. Cuối cùng, vì không chịu được bí bức, cậu bé chui ra khỏi tủ và ăn những thức ăn thừa còn sót lại.