Lặng người khi phát hiện bí mật em gái sinh đôi chôn giấu suốt 5 năm

Đưa bạn trai về nhà ra mắt, tôi mới biết được bí mật mà anh ấy và em gái tôi vẫn giấu giếm.

Tôi năm nay 25 tuổi, tôi và bạn trai đã yêu nhau hơn 1 năm nay. Bạn trai tôi năm nay 29 tuổi, anh là người khá chững chạc, điềm đạm. Tuy nhiên, khi đi bên tôi, anh ấy hay u buồn khiến chính tôi cũng không hiểu. Tôi yêu anh ấy rất nhiều, cuộc đời này nếu không cưới được anh ấy, tôi nguyện sống một mình. Một năm sau khi yêu nhau, tôi đưa anh về nhà để gặp gia đình tôi.
Ngày hôm đó, thời tiết đặc biệt đẹp, bầu trời xanh và những đám mây trắng và không khí trong lành. Tất cả đều ngọt ngào và hạnh phúc như tâm trạng của tôi. Khi chúng tôi về nhà, bố mẹ tôi đón tiếp bạn trai tôi rất nồng nhiệt, duy chỉ có em gái tôi, khi nhìn thấy anh ấy chỉ chào 1 câu và bỏ lên phòng.
Hình minh họa.
Hình minh họa.
Yến và tôi là một cặp song sinh. Bố mẹ chỉ có 2 chị em tôi. Yến sinh sau tôi vài phút, cô ấy trông rất giống tôi nhưng tính cách của 2 chị em tôi hoàn toàn khác biệt. Yến thì khá sôi nổi, vui tươi còn tôi thì nhỏ nhẹ, điềm tĩnh. Em gái rất yêu thương và bảo vệ tôi. Chúng tôi đã bên nhau từ bé, cùng lớn lên, cùng học hành, tình cảm chị em của 2 đứa không gì sánh bằng.
Đến giờ ăn, Yến vẫn không xuất hiện và ăn cơm cùng cả nhà. Mẹ tôi nói rằng em bị cảm lạnh, trong người khó chịu nên muốn được nghỉ ngơi trong phòng. Tôi đành lấy một chút thức ăn bỏ vào bát để phần cho em rồi tiếp tục bữa cơm với gia đình.
Mời độc giả xem video "Yêu đúng người nhưng sai thời điểm". Nguồn YouTube:
Đến chiều khi tôi vào phòng hỏi thăm em gái ốm, em nói không sao và nói: “Chị ơi, em rất vui vì chị đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình. Chúc chị luôn hạnh phúc như bây giờ.” Nói rồi, em ôm tôi thật chặt, tôi cảm thấy nước mắt em đang rơi xuống.
Tối đến, khi mọi người chuẩn bị đi ngủ, mẹ tôi chuẩn bị cho bạn trai tôi một phòng riêng. Nửa đêm hôm đó, tôi thức dậy và vào nhà vệ sinh vì tối đó tôi đã uống khá nhiều nước ngọt. Đột nhiên, tôi nghe thấy âm thanh bên ngoài ban công. Tôi tò mò nhìn ra và phát hiện ra em gái tôi và bạn trai tôi đang đứng nói chuyện với nhau.
"Anh à, anh đừng như thế nữa. Chị gái em yêu anh rất nhiều. Chị ấy không thể sống mà không có anh. Chúng ta hãy quên đi những gì đã xảy ra".
"Em quên được nhưng anh không quên được. Em đã phải hy sinh quá nhiều cho cô ấy. Vì cứu cô ấy, em đã không thể sinh con. Anh vì bất đắc dĩ mới phải quen với chị em. Nghe anh nói này, anh không sợ không có con. Chúng ta sẽ sống bên nhau rồi nhận con nuôi có được không em?’
"Không, anh làm như vậy là quá ích kỷ rồi, em không thể làm tổn thương chị em. Làm sao em có thể cướp mất hạnh phúc của chị ấy?”
"Nếu em không đồng ý thì anh cũng không thể cưới chị em được. Anh nghĩ rằng nếu ở bên cô ấy, anh cũng không hạnh phúc".
Tôi đứng nghe mà nước mắt chảy ròng ròng từ lúc nào không biết. Tôi không có đủ can đảm để nghe tiếp cuộc trò chuyện của họ nữa. Người mà anh ấy yêu lại chính là em gái tôi. 5 năm trước, 2 chị em tôi đi xe khách và chiếc xe đó gặp nạn, vì cứu tôi, em gái tôi đã không thể sinh nở nhưng em vẫn giấu giếm tôi. Em gái tôi thật quá đáng thương, em chỉ biết nghĩ đến tôi và không bao giờ chịu nghĩ cho bản thân mình.
Tôi khóc suốt đêm đó và sáng hôm sau, tôi đã chia tay với bạn trai và nói anh ấy hãy dũng cảm theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.
Tôi nghỉ làm và dành 1 tháng để đi du lịch khắp nơi. 1 tháng sau, tôi nhận được tin nhắn từ bạn trai cũ: “Cám ơn em, Yến đã chấp nhận anh. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc".
Tôi không nhắn lại, chỉ biết nở nụ cười trong nước mắt.

Chiếc phong bì vợ cũ và con trai gửi làm tôi bật khóc

Tôi đã tự tay hủy hoại hạnh phúc gia đình và giờ đây đã phải nhận quả báo.
    

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn Bắc bộ. Đến năm 23 tuổi, tôi lập gia đình như bao thanh niên khác trong làng, không lâu sau đó, tôi có một con trai. Cuộc sống ở làng quê, bám đồng, bám ruộng nên kinh tế rất khó khăn. Con trai tôi lại hay đau ốm, có tháng đi viện liên tục khiến vợ chồng nhiều khi cùng quẫn, chẳng còn đồng nào trong nhà. Tôi bàn với vợ rằng tôi sẽ ra thành phố làm thợ xây ở các công trình để kiếm tiền để lo cho vợ, con. Vợ tôi dù rất thương nhớ chồng nhưng cũng đành để tôi đi vì nghĩ đến tương lai con cái.
Chiec phong bi vo cu va con trai gui lam toi bat khoc
Hình minh họa. 

Lần đầu thay van tim qua động mạch cảnh chung trái thành công tại VN

(Kiến Thức) - Không thay van tim động mạch chủ qua da (TAVI) theo đường động mạch đùi, bệnh nhân được thay van tim qua đường động mạch cảnh chung trái ở cổ.

Không thay van tim động mạch chủ qua da (TAVI) theo đường động mạch đùi thông thường, bệnh nhân được thay van tim qua đường động mạch cảnh chung trái ở cổ- tối ưu trong điều kiện không tiếp cận được qua đường động mạch đùi. Cách tiếp cận sáng tạo này giúp người bệnh không cần mổ tim hở mà vẫn “như có một trái tim khác trong lồng ngực”.
Đây cũng là ca thay van động mạch chủ qua da (TAVI) từ động mạch cảnh chung trái đầu tiên ở Việt Nam được thực hiện tại Bệnh viện Đa khoa Quốc tế Vinmec Central Park (TP HCM).

Lý do nực cười khiến mẹ chồng tuyên bố chỉ xây nhà cho chú út

Tuy không muốn mang tiếng là hẹp hòi, ích kỷ nhưng việc làm của mẹ chồng làm tôi khó nghĩ quá.

Chồng tôi có 2 anh em trai, chồng tôi là cả. Tôi và chồng gặp nhau ở trường đại học. Sau khi tốt nghiệp, 2 chúng tôi làm việc chăm chỉ ở thành phố và đã tích lũy được một khoản tiền. Tuy nhiên, sau rồi vợ chồng tôi quyết định sẽ về quê sinh sống và làm việc. Thứ nhất là vì sống xa quê, vợ chồng tôi đều cảm thấy rất nhớ nhà. Thứ hai là vì bố mẹ 2 bên của chúng tôi đều đã có tuổi, cần người để chăm sóc. Sau một thời gian suy nghĩ, bàn tính, chúng tôi quyết định trở về quê, tiếp tục phát triển sự nghiệp.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.

Sau khi về quê, với kinh nghiệm sẵn có, vợ chồng tôi nhanh chóng xin được một công việc trong một công ty gần nhà. Công việc tuy khá vất vả, lương thấp hơn ở thành phố rất nhiều nhưng ở quê, chúng tôi không mất tiền thuê nhà, chi phí sinh hoạt lại thấp hơn ở thành phố rất nhiều. Hơn nữa, khi về quê, vợ chồng tôi có điều kiện chăm sóc bố mẹ 2 bên, khi có việc gì, chúng tôi không phải xin nghỉ làm rồi đi xe đường dài vất vả như trước nữa.

Em trai chồng tôi vốn khù khờ nên sau khi học hết cấp 3, chú ấy chỉ đi làm mấy công việc lặt vặt quanh làng. Do bản tính nhút nhát, đến giờ 27 tuổi mà chú ấy vẫn chưa lấy được ai. Bình thường, chú ấy rất ít nói, sau khi đi làm chỉ về nhà ăn uống tắm giặt rồi đi ngủ. Dù mẹ chồng tôi cũng nhiều lần thúc giục chuyện cưới xin nhưng em chồng tôi chỉ cười xòa rồi lờ đi.

Hôm trước, trong bữa cơm, mẹ chồng tôi đột nhiên nói chuyện bố mẹ mới mua một miếng đất 100m2 ở gần nhà. Ra Giêng sang năm, bố mẹ sẽ xây một ngôi nhà khoảng 60m2 cho chú út. Còn ngôi nhà cấp 4 này bố mẹ sẽ để lại cho vợ chồng tôi. Mẹ chồng biết vợ chồng tôi đã tích cóp được 1 khoản tiền nên hối thúc vợ chồng tôi sửa sang lại nhà cửa rồi đón Tết.

Cách tính toán, chia trác của mẹ chồng làm cả tôi và chồng đều bất ngờ. Nói như vậy hóa ra trong nhà có bao nhiêu tiền của, bố mẹ chồng cho hết chú út, còn vợ chồng tôi chỉ được cái nhà lại phải bỏ thêm tiền để sửa chữa thậm chí xây mới.

Chồng tôi không nói gì nhiều, chỉ bảo một câu: “Vâng, để chúng con tính.” Thấy thái độ của tôi có vẻ không vừa ý, mẹ chồng nói đỡ: “Thằng Thành (em chồng tôi) nó không được khôn ngoan như 2 anh chị nên mẹ dành cho em nó phần hơn. Giờ đàn bà, con gái ít nếu nó không có nhà cửa đàng hoàng, không chắc đến bao giờ mới có người chịu theo về làm vợ nó.”

Nghe những lời của mẹ chồng, tôi thấy ấm ức vô cùng, trước khi chúng tôi cưới, bố mẹ chồng đã từng hứa có gì sẽ chia đều cho anh em. Vậy mà giờ lại nhất bên trong, nhất bên khinh.

Năm ngoái, khi Tết đến, tôi còn đưa mẹ chồng đi sắm Tết mất mấy triệu bạc. Khi mẹ chồng ốm, vợ chồng tôi không quản ngại đường xa về chăm sóc và chi trả toàn bộ tiền viện phí. Vậy mà giờ mẹ chồng tôi lại cư xử như vậy, khiến tôi cảm thấy chạnh lòng.

Khi tôi dọn dẹp dưới bếp, tôi nghe mẹ chồng có rỉ tai với chồng tôi rằng vừa rồi, em chồng tôi có dẫn bạn gái về nhà ra mắt. Nhưng cô này đòi ở riêng thì mới chịu cưới hỏi. Thấy thằng Thành rất yêu mến và muốn cưới cô nên bố mẹ chồng tôi mới đành làm vậy và chồng tôi cũng có vẻ muốn xuôi theo.

Buổi tối khi có 2 vợ chồng, chồng tôi cũng thỏ thẻ: “Thôi thì mình là anh, đành chịu thiệt một chút. Anh nghe mẹ bảo sau khi mua đất bố mẹ cũng không có đủ tiền để xây một căn nhà đẹp cho chú nó. Em xem mình có thể đưa cho bố mẹ chút gì đó hay không?”

Tôi vẫn chưa trả lời chồng vì thực sự tôi không biết nói gì. Tôi thực sự thấy bực mình với cách cư xử của bố mẹ chồng và chồng quá.


Đọc nhiều nhất

Tin mới