Cuộc sống nội tâm của tôi quá buồn chán, nếu không muốn nói là thê thảm. Chưa khi nào tôi có cảm giác hạnh phúc thật sự. Có gì đó nông cạn, tẻ nhạt, trôi dạt và tôi bị cuốn theo dòng thời gian. Sống bên cạnh người mà chưa bao giờ làm tôi vui vẻ, thăng hoa. Nhưng tôi vẫn cố cam chịu, ngày ngày lặp đi lặp lại mọi việc, đúng quy trình, không hơn không kém.
Thế rồi, run rủi một ngày, tôi gặp được một người có tâm hồn đồng điệu. Ngay lập tức, tôi bị "lực hấp dẫn" đó thu hút. Tưởng rằng, trên thế gian này, không ai có thể làm cho tôi say đắm. Vậy mà tôi đã lầm.
|
Tôi ngại đối mặt với sự mạo hiểm, đặc biệt trong tình yêu. (Ảnh minh hoạ) |
Từ ngày biết anh, tôi như bừng tỉnh. Khao khát trỗi dậy. Vô cùng muốn bứt phá rào cản hiện tại, tiến thẳng đến nơi mà trái tim đang dâng trào cảm xúc. Người đó cũng nhiều lần "bật đèn xanh" đón tôi vào cuộc đời của họ. Nhưng tôi lại chần chừ, chưa muốn bước tiếp.
Tôi băn khoăn, rằng liệu cả hai có tìm được tiếng nói chung hay không? Mà điều băn khoăn nhất là ngại thay đổi hiện tại, ngại đương đầu với rủi ro của đàm tiếu và dư luận. Tôi ngại đối mặt với sự mạo hiểm, đặc biệt trong tình yêu.
Cuối cùng là tôi bỏ lửng mọi chuyện. Tiếp tục cuộc sống đã từng sống. Cam chịu trong cảm xúc, sống vô cảm. Vì không cảm thấy vui vẻ, không cảm thấy hạnh phúc, không cảm thấy hân hoan nên tôi cũng không thể làm cho người bên cạnh hạnh phúc. Kết quả, người bên tôi cũng thấy không vui, không tốt đẹp và không hài lòng. Rốt cuộc, tôi không hạnh phúc, người sống bên tôi cũng không hạnh phúc và người tôi yêu cũng không thể hạnh phúc.
Lâu dần, cuộc sống như một địa ngục. Có cảm giác chỉ cần thêm một "giọt nước" nữa thôi là sẽ không chịu nổi. Tôi trở nên trầm cảm nặng nề, chán mọi thứ, kể cả tiền bạc và sự nghiệp. Một sự bất hạnh mà chỉ có trong lòng mới hiểu.. Bao năm trôi qua, cuộc đời cứ thế…. thật đau!
Tôi cũng có một cô em họ. Cô ấy trẻ và rất nghệ sỹ. Cô từng yêu thích nghệ thuật và mơ làm nghệ thuật. Nhưng sau này lại không theo hướng nghiệp mơ ước. Bởi cô vô tình say đắm một anh chàng làm về kỹ thuật.
Sau khi kết hôn, cô từ bỏ hết đam mê. Bận chăm con, không dám đi chơi và càng không còn mơ ước đến việc thực hiện đam mê nữa. Có lúc còn quên cả bản thân, chẳng có thời gian làm đẹp. Trách nhiệm và sự cam chịu, cả sự bao dung, bỏ qua tất cả mọi việc khiến con người cô trở nên thảm hại. Từ lúc nào không hay, tự tạo cho mình một rào cản cuộc sống, tự biến mình thành đàn bà chỉ biết hi sinh. Rồi tự mình ru ngủ, yếu mềm và rất mực bao dung, chỉ cần vài câu nói của chồng ngày càng về khuya là tiếp tục cam chịu.
Có lúc giác quan thứ sáu mách bảo, rằng chồng cô đã thay đổi nhưng cứ ngần ngại, chẳng muốn làm cho "ra ngô ra khoai" làm gì. Vì không muốn phức tạp nên "tặc lưỡi" cho qua. Nhủ lòng, cứ thương con, cứ sống tốt, lo cho con tốt là được. Cứ như thế, chỉ biết lo cho người khác. Bản thân thì xấu đi, già nhanh, không còn sung sức khi con cái lần lượt ra đời. Cũng là lúc chính thức chứng kiến việc chồng có tình nhân.
Đau đớn nhưng rồi cũng lại cho qua, vì - cam - chịu. Một lần nữa, cam chịu đầu hàng và nhu nhược trước thói xấu của chồng. Sau này, vì suy nghĩ nhiều, sự xấu xí lại càng tăng nhanh rõ rệt. Gặp người quen, ai cũng xót xa cho thân phận của một cô gái ngày nào có chất nghệ sỹ.
Đặc tính của cảm xúc là mạo hiểm, là rủi ro, là biến động. Cảm xúc có thể mang lại cho ta hạnh phúc, vui sướng, động lực cuộc sống nhưng nó cũng mang lại nỗi đau, phản bội hay ra đi vào lúc người ta đang tha thiết nhất.
Nghe có vẻ bi quan nhưng thực ra, bất cứ điều gì cũng có hai mặt. Cuộc sống cũng vậy, khi ta sống là được hưởng niềm vui mà cũng đồng nghĩa phải chịu bất hạnh. Sống là rủi ro với cái chết. Niềm tin gắn với thất bại. Sống là hành trình mà đích của nó là cái chết mà bất cứ ai cũng phải đi đến.
Nhưng, nếu không mạo hiểm thì thực ra, đã là thất bại rồi. Được sống ở trên đời là một may mắn, được trải nghiệm mạo hiểm chính là ý nghĩa của cuộc sống. Nếu như sống mà không thử thách thì chỉ là tồn tại mà thôi. Nếu không dám mạo hiểm thì chỉ nhận sự buồn chán trong cuộc đời. Nếu như không sống thực với cảm xúc của bản thân, thì chỉ là "chết mà chưa được đem đi mai táng" mà thôi.
Cuộc đời có lúc sóng to gió lớn. Cuộc sống ngoài kia có lúc mệt mỏi khôn lường. Để có năng lượng đối phó với giông bão ngoài kia, để có nghị lực chiến đấu như một chiến binh bất khuất, người ta đôi khi cần một nạp một thứ nhiên liệu hay còn gọi là dopping/ô xy cần thiết. Mà không có năng lượng nào tốt hơn, chính là cảm xúc. Đừng chỉ nghĩ đơn thuần cảm xúc chỉ có trong tình yêu lứa đôi. Cảm xúc ở đây có thể là dành cho thiên nhiên cây cỏ, đam mê một môn loại hình nghệ thuật mà tâm mình khát khao muốn vươn tới. Hay chỉ là cảm xúc muốn được dâng hiến làm từ thiện ….
Nếu không thể có cảm xúc theo nghĩa chuẩn mực, thì ít ra, cũng cần tìm ra một đam mê để rút ngắn khoảng đời buồn đau. Hoặc nếu tìm thấy một tâm hồn đồng điệu thì nên trân quý. Không ai cổ xúy cho thói đa tình hay trăng hoa vô độ nhưng ở một chừng mực nào đó, có một tâm hồn đồng điệu như một tri kỷ sẽ giúp cho người ta tìm về khoảnh khắc bình yên. Họ sẽ giúp cho ta thở nhẹ, tiếp cho ta chút năng lượng cần thiết để tiếp tục hành trình cuộc đời. Khi có động lực thì mọi khó khăn gian khổ cũng chẳng thể làm tâm quản ngại.
Nhiều khi không thể cứng nhắc theo một chuẩn mực nhất định và sẽ khó vô vàn để đối phó với dông bão cuộc đời.
Có đôi khi: Tâm không thể an yên - Khi trong lòng có bão
Và đôi khi: Tâm rất mực an yên - Dù ngoài đời giông bão
Không thể trách ông trời - Khi trong lòng có bão
Bất chấp cả người đời - Khi trong lòng an yên