Có những mối quan hệ từng điên cuồng để có được, từng điên cuồng để giữ lấy, nhưng cuối cùng lại rời xa nhau trong im lặng. Tình yêu suy cho cùng cũng chỉ là trò chơi của tuổi trẻ, và điều hối hận nhất là không ai chịu mở lời, chỉ bởi cái tôi của cả hai quá lớn.
Tôi nhớ rất rõ, ngày mới yêu anh tôi cuồng nhiệt thế nào. Để có được anh, tôi tìm đủ cách để vờ như vô tình gặp gỡ. Lũ bạn vẫn trêu tôi cố nhắm ai, yêu ai thì người đó chết chắc. Bởi thế, khi nhìn thấy anh lần đầu, tôi đã "nhắm" trúng anh và xác định yêu anh trọn đời.
Với một sinh viên năm 2 dày dặn kinh nghiệm đúng thật là không khó để tôi giành được trái tim anh. Và rồi, sau 2 tháng theo đuổi chúng tôi chính thức thành một đôi. Khi đến với nhau, tôi mới hay anh chưa từng trải qua mối tình nào. Thật khó tin, nhưng đúng là như thế. Bạn bè anh đều nói, anh lạnh lùng, anh chỉ quan tâm tới luật và quyết tâm thi đỗ vào đây.
Yêu tôi, anh chiều chuộng tôi hết mực. Câu nói quen thuộc của anh: "Chỉ cần em thích". Nhưng rồi, vì anh quá bận, nên về sau thời gian dành cho tôi dần ít đi. Tôi cũng vì thế hay giận dỗi, nhõng nhẽo. Tôi không được như anh khi kết quả học tập khá tệ. Đôi lần anh nhắc: "Nếu em không học, em sẽ lãng phí tuổi xuân của mình".
Và thế là tôi lại dỗi. Tôi cố tình tắt điện thoại, off Facebook để anh không nhắn tin được, không gọi điện được, nhưng lại luôn cầm điện thoại chờ xem anh có nhắn tin và gọi điện không. Thế mới thấy con gái phức tạp như thế nào. Tôi cứ đợi, anh vẫn im lặng. Cuối cùng, tôi chịu thua tìm đến anh để làm hoà.
Có lần tôi hỏi anh: "Sao khi em giận, anh không xin lỗi hay làm điều gì đó để em vui". Anh lại nói: "Anh muốn em có không gian riêng, khi nào hết giận em lại tíu tít thôi". Nhưng nói như anh, nếu tôi cứ im lặng mãi thì phải làm sao?
Tôi càng hoài nghi tình cảm của anh và thế là tôi tìm cách giận dỗi nhiều hơn. Và đúng là, chưa một lần anh chủ động liên lạc với tôi. Anh luôn im lặng. Và rồi, chúng tôi cũng chia tay khi tôi bước sang năm cuối. Người chia tay là tôi, còn anh thì chỉ lắc đầu. Anh nói rằng: "Anh không muốn như vậy, nếu em đã không muốn tiếp tục thì mình chia tay".
Sau lần đó, tôi vẫn âm thầm quan tâm, theo dõi nhất cử nhất động của anh trên trang cá nhân. Đôi lúc vì nhớ anh quá, tôi lại tìm đến nhà anh, nhưng tôi không dám gọi điện, không một lời hỏi han. Nói thật, tôi không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Và rồi, một hôm khi tôi đang ngồi một mình trước sân, bác chủ nhà trọ đi qua liền hỏi: "Không thấy cái cậu thường qua đây tới nữa nhỉ". Tôi giật mình thảng thốt. Sau đó, bác kể tôi nghe: "Thời gian trước, gần như đêm nào cậu ấy cũng đi qua đây, nhìn lên phòng cháu. Có lần, cậu ấy dặn tôi đừng kể cháu biết".
Tôi sững người, thì ra trước đây những lần chúng tôi giận nhau, anh vẫn đi qua đây. Anh luôn âm thầm quan tâm tôi, theo dõi từng bước chân tôi, nhưng tôi không hay biết gì. Tôi luôn trách anh vô tâm, hờ hững, giờ nghĩ lại tôi chỉ quan tâm tới những điều nhỏ nhặt. Còn anh, bao năm yêu nhau, anh luôn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất.
Vẫn nhớ, lần tôi nằm viện, một mình anh lo hết mọi thứ, từ viện phí tới chăm sóc tôi. Rồi học phí các kỳ học, chiếc máy tính tôi đang dùng cũng là anh tặng… Anh từng nói: "Cái gì có thể làm được cho em, anh sẽ làm, chỉ cần em muốn".
Nhưng tôi, tôi lại sống viển vông, không quan tâm tới cảm xúc đối phương. Giờ nghĩ lại, tôi thấy mình sai thật rồi. Tôi biết mọi thứ, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Tôi tự nhủ, cứ chờ khi cả hai tốt nghiệp tôi sẽ dũng cảm tới gặp anh và xin lỗi.
Và rồi, tôi cứ im lặng như vậy, dù tôi còn yêu anh rất nhiều. Nhưng cuộc đời không như ta mơ ước. Sau 5 tháng ra trường, tôi đau đớn khi biết anh sắp lập gia đình, người con gái anh yêu là một chuyên gia tâm lý. Chị ấy học trên tôi một khoá, cũng thầm yêu anh khá lâu.
Thế đó, tôi đã im lặng một cách ngu ngốc. Tôi hờn dỗi khiến anh mệt mỏi và rời xa. Nếu tôi chịu cho bản thân một cơ hội để anh thấu hiểu mình hơn, có lẽ đã không như hiện tại. Giá như, tôi nói với anh tất cả những điều mình nghĩ sớm hơn, giá như tôi nói rằng: "Em đã sai, em đã thấu hiểu vì sao anh hành xử như thế".
Giờ tôi mới thấm thía, khi yêu một người, khi mọi thứ đều trở nên hỗn loạn, thì xin chúng ta và người đó đừng im lặng. Hay kể cả một lúc nào đó có im lặng, hãy đừng để sự im lặng ấy kéo dài… bởi nó sẽ giết chết mối quan hệ mà chúng ta dày công vun đắp.