4 năm yêu, 7 năm về chung một nhà, gần như không một ngày nào không ăn sáng cùng nhau. 2 đứa con - một trai, một gái - thông minh, xinh đẹp. Hạnh phúc của gia đình tôi, ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ, ước mơ.
Thế mà hôm nay, tôi đưa đơn ly hôn cho anh ký. Tất nhiên, anh không đồng ý nhưng anh biết lý do tại sao, dù tôi chưa cần nói. Anh ôm tôi, liên tục nói lời xin lỗi.
Chỉ vì không kiểm soát được trong lần đi công tác xa nhà, anh trót để bản thân rơi vào tình trạng say nắng với cô đồng nghiệp trẻ, không đủ can đảm chấm dứt. Anh xin tôi nghĩ cho tình yêu của mình, nghĩ cho 2 đứa con ngây thơ, đừng vì lỗi của một mình anh mà nỡ lòng chia cắt chúng.
Đây đúng là lý do khiến tôi chùn bước. Tôi biết anh đặc biệt yêu con. 2 đứa nhỏ cũng rất thân và quấn bố. Thực ra xưa giờ, anh vẫn là người chồng, người cha rất tốt, thương yêu vợ và biết cách chăm sóc con, chia sẻ công việc gia đình cùng tôi.
Chỉ là tôi không thể chấp nhận người đàn ông đem lòng yêu người khác. Cứ nhắm mắt, tôi lại hình dung ra từng câu, từng chữ trong đoạn tin nhắn của anh với cô bồ trẻ.
Sau khi xé tờ đơn ly hôn, anh nói công việc hiện tại gặp khó khăn, anh cần chỗ dựa, anh cần tôi. Nếu tôi kiên quyết ra đi thì cuộc sống của anh chẳng còn gì. Anh biết tôi không phải là người tàn nhẫn như thế, anh biết tôi vẫn còn thương anh, thương con.
Đúng là tôi không nỡ, nếu vì khó khăn, tôi đã không chấp nhận yêu và cưới anh từ những ngày đầu. Tôi quyết định ở lại gánh vác, chia sẻ cùng anh giai đoạn khó khăn này.
Công ty ngừng hoạt động, đồng nghĩa với việc toàn bộ tài sản, tâm huyết của anh "đổ ra sông ra bể", khiến anh lâm vào trạng thái bất ổn. Anh cáu gắt hoặc im lặng thở dài, không muốn giao tiếp với ai.
Tôi sợ anh nghĩ quẩn, ở cạnh anh suốt ngày đêm, phục vụ cơm nước không khác gì chăm người ốm. Tôi rủ anh cùng đi đón con, dạo bộ, đăng ký tập gym ở câu lạc bộ gần nhà. Mặc dù nhiều lúc rất mệt mỏi, tôi vẫn gồng mình cáng đáng mọi việc chu toàn.
Đến khi nhìn thấy nụ cười trở lại trên gương mặt anh, tôi biết cả hai đã vượt qua giai đoạn khó khăn. Đợi lúc anh thực sự bình tâm, tôi xin phép rời đi.
Tôi đã hoàn thành trách nhiệm làm vợ của mình, ra đi không còn gì áy náy với anh. Tôi trả anh về với tình yêu mới của anh.
Tôi nói: "Anh kiểm tra tin nhắn của anh đi, có thể cô ấy gọi cho anh không được. Đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy, điện thoại của anh, em không cầm, chỉ là em nghĩ thế thôi".
Anh ôm chầm lấy tôi: "Em không được đi. Không có em với con, anh làm sao còn động lực để sống tiếp".
Anh kết hợp với một người bạn đi làm trở lại. Anh vốn dĩ là người đàn ông rất mạnh mẽ và giỏi giang, tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào khả năng của anh trong công việc. Chẳng qua quãng thời gian trước đó, tiền và những bữa nhậu lôi anh ra khỏi gia đình, dần rời xa tôi.
Từ khi đi làm lại, ngoài lúc ở cơ quan, anh ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc vợ con. Biến cố dường như đã lùi xa khỏi gia đình. Công việc của anh dần đi vào ổn định. Vợ chồng, con cái đầm ấm, anh cũng không còn qua lại với tình nhân.
Thực ra cả anh và tôi đều hiểu, anh không dễ dàng vì ai mà từ bỏ gia đình. Tôi cũng không dễ dàng vì nguyên nhân gì mà từ bỏ anh. Chỉ là cuộc sống gia đình có lúc sóng gió, trải nghiệm và thăng trầm sẽ khiến người ta biết quý trọng những thứ đang có trong tay hơn.
Những việc không hay xảy ra giai đoạn trước, cả hai đều không ai nhắc lại. Tôi vẫn không ngừng chăm sóc, yêu thương và quan sát anh mỗi ngày. Được vợ khích lệ, anh toàn tâm toàn ý với công việc mới, gia đình lúc nào cũng rộn rã tiếng cười.
Cô tình nhân có nhắn tin hàn gắn nhưng anh không trả lời. Anh bảo thôi là thôi, bây giờ cuộc sống của anh chỉ có tôi và các con.